Thứ Bảy tuần này tôi tại được về quê rồi. Tôi đã định xin phép nghỉ luôn ngày thứ Hai tuần tới để thư thả hơn. Vì Chủ Nhật là đám giỗ ông nội nên tôi muốn để qua ngày hôm sau hãy trở lại thành phố. Vậy đó, mới nói ý định xin nghỉ thì manager đã nhắc nhở, công việc đang gấp, đến thứ Ba phải xong, hãy dời ngày nghỉ lại sau ngày hôm đó.
Vậy thì cũng đành không nghỉ vậy nhưng về quê thì vẫn cứ về. Nói gì thì nói chứ việc về quê là rất quan trọng và thiêng liêng. Công việc dẫu có bề bộn đến đâu nhưng tôi cũng phải sắp xếp để về thăm quê, nhất là dịp đám giỗ ông nội, huống chi lần này đám giỗ lại vào ngày Chủ Nhật.
Hôm trước lên chat có gặp bạn, hai đứa hẹn nhau sẽ về chung vào tối thứ Sáu. Tôi định sẽ làm nhanh cho xong công việc để chiều thứ Sáu sẽ về sớm khoảng 4g30 rồi đón chuyến xe 5g30 về quê luôn. Thế nhưng công việc càng về sau càng rối rắm. Người thiết kế không đưa ra công việc rõ ràng nên khi làm tôi gặp không ít khó khăn do mình vẫn chưa hiểu. Vậy là phải mất thời gian hỏi đi hỏi lại. Khi hỏi thì cũng phải mất thời gian để ảnh hỏi lại khách hàng xem ý họ ra sao. Thế là kế hoạch hoàn thành sớm công việc không thành rồi.
Sáng nay cô Ba lại gọi điện nhờ mua sách đem về. Mà muốn mua sách tại tiệm đó thì thời gian thích hợp nhất chỉ có tối nay vì chỗ đó mở cửa rất trễ vào buổi sáng, tôi còn phải đi làm nên không đến được. Chỉ có thể đợi tối nay đi làm về rồi mới ghé qua đó để mua thôi.
Tôi đành nói xin lỗi người bạn đã hẹn về chung. Thật tiếc, đâu dễ gì có dịp như vậy. Sáng thứ Bảy tôi sẽ về sớm, nhưng không biết có được không nữa vì tối thứ Sáu có nguy cơ bị mất ngủ. Thật khốn khổ, đâu phải chỉ có thứ Sáu ngày 13! Như lần trước về quê cũng sáng sớm thứ Bảy nhưng chỉ ngủ được có 2 tiếng truớc khi đi. Thôi cũng đành cố gắng vậy, người Đồng Tháp vốn quen sống chung với lũ rồi mà!