Chẳng phải ngẫu nhiên mà mỗi khi năm hết Tết đến thì những người sống xa quê lại nao nức chuẩn bị cho việc quay về quê hương. Bởi lẽ quê nhà là chốn yên bình để mọi người được sống trong tràn ngập tình yêu thương và sự ấm áp gia đình. Và sự khao khát được về bên những tình yêu thương nồng ấm ấy càng trở nên mãnh liệt khi cái se lạnh của những ngày cuối năm bắt đầu tràn về, khi khắp phố phường người người nô nức chuẩn bị cho những ngày Tết.
Hồi năm nhất đại học, năm đầu tiên tôi sống xa nhà, cái cảm giác nhớ nhà thật là khó tả, lòng cứ mãi trong ngóng, xem lịch hằng ngày để biết con bao nhiêu tháng, bao nhiêu tuần nữa mình sẽ được về nhà. Hằng ngày ngồi trong ký túc xá nhìn các bạn ở những khoa khác vừa thi học kỳ xong và rộn ràng thu xếp đồ đạc về quê ăn Tết mà lòng tôi cảm thấy vô cùng nôn nao. Năm đó tôi về nhà không muộn lắm, vẫn còn kịp để phụ gia đình dọn dẹp trang hoàng nhà cửa và còn có thể vào trường phổ thông để dự trại xuân lần đầu tiên với tư cách là cựu học sinh.
Nhà tôi cũng không cần sửa sang gì lại nhiều khi Tết đến nhưng vẫn có nhiều vệc để làm với những mớ bụi bặm, rong rêu và mạng nhện ở đâu đó trong một góc nhà mà trong năm qua mình chưa kịp làm sạch. Tết đến rồi thì bất cứ chỗ nào trong nhà cũng phải tươm tất sạch sẽ. Tôi có nhiệm vụ lau sạch bụi bặm trên tất cả cánh cửa, bàn ghế, kệ tủ và trần nhà, vừa làm việc vừa xem ti vi để biết cái không khí chuẩn bị đón Tết ở khắp nơi. Trước đây sân trước nhà tôi có rất nhiều rêu nên năm nào cũng vậy cả nhà đều có một ngày cuối năm cùng dọn lại cái sân. Nước được bơm từ sông lên cho chảy tràn khắp sân; cả nhà tôi, người thì cạo rêu, người thì gom rác, người thì cọ rửa tạo nên một không khí vô cùng hào hứng.
Cho đến khi tôi tốt nghiệp và đi làm thì không còn cơ hội để cùng gia đình chuẩn bị nhà cửa đón Tết nữa. Năm đầu tiên đi làm, tôi phải xin nghỉ phép trước Tết để về quê nhưng đó cũng là ngày 27 Tết rồi. Dù sao năm nó vẫn còn chút ít việc ở nhà để tôi làm và kịp hưởng thụ cái không khí của những ngày giáp Tết, còn kịp đi chợ hoa cùng bạn bè. Năm rồi đến 29 tôi mới có mặt tại nhà, khi chỉ còn không bao lâu nữa là tới giờ giao thừa. Ngày trước, khi còn ở nhà, cứ phải đợi mẹ nhắc nhở tôi mới chịu dọn nhà, còn giờ không ai nhắc nhở nhưng tôi cứ muốn mình được có mặt tại nhà để làm những vệc ấy. Những năm đi học tôi về nhà chẳng mang theo gì, chỉ có thể phụ ba mẹ việc dọn dẹp nhà cửa. Bây giờ tôi có thể phụ ba mẹ một phần việc trang trải chi tiêu ngày Tết nhưng ngược lại nhà tôi lại vơi đi cái không khí rộn rã và đầm ấm khi cả nhà cùng tất bật chuẩn bị đón Tết.
Năm nay tôi cũng đã xin phép nghỉ trước Tết hai ngày để về quê nhưng xem ra việc về nhà sớm khó mà thành hiện thực. Đành tự an ủi mình, năm nay không được thì sang năm tới vậy. Nhiều khi tôi thấy mình thật lạc hậu thiếu năng động, cứ muốn xin nghỉ làm để về quê mà chẳng biết tận dụng mùa vụ để kiếm tiền. Cũng chỉ có thể nói là đành chịu vậy thôi, tính mình là thế. Năm nay về trễ thì hẹn sang năm sau sẽ về sớm hơn. Hẹn thì hẹn vậy chứ không chắc gì năm sau lại không hẹn tiếp. Nhưng dù gì Tết cũng sắp đến rồi, hãy cứ vui và tin tưởng vào ngày mai tươi sáng và cầu chúc mọi người nhiều điều may mắn, công thành danh toại và tất nhiên là sẽ hưởng một cái Tết trọn vẹn và ấm áp bên gia đình và người thân.
Hồi năm nhất đại học, năm đầu tiên tôi sống xa nhà, cái cảm giác nhớ nhà thật là khó tả, lòng cứ mãi trong ngóng, xem lịch hằng ngày để biết con bao nhiêu tháng, bao nhiêu tuần nữa mình sẽ được về nhà. Hằng ngày ngồi trong ký túc xá nhìn các bạn ở những khoa khác vừa thi học kỳ xong và rộn ràng thu xếp đồ đạc về quê ăn Tết mà lòng tôi cảm thấy vô cùng nôn nao. Năm đó tôi về nhà không muộn lắm, vẫn còn kịp để phụ gia đình dọn dẹp trang hoàng nhà cửa và còn có thể vào trường phổ thông để dự trại xuân lần đầu tiên với tư cách là cựu học sinh.
Nhà tôi cũng không cần sửa sang gì lại nhiều khi Tết đến nhưng vẫn có nhiều vệc để làm với những mớ bụi bặm, rong rêu và mạng nhện ở đâu đó trong một góc nhà mà trong năm qua mình chưa kịp làm sạch. Tết đến rồi thì bất cứ chỗ nào trong nhà cũng phải tươm tất sạch sẽ. Tôi có nhiệm vụ lau sạch bụi bặm trên tất cả cánh cửa, bàn ghế, kệ tủ và trần nhà, vừa làm việc vừa xem ti vi để biết cái không khí chuẩn bị đón Tết ở khắp nơi. Trước đây sân trước nhà tôi có rất nhiều rêu nên năm nào cũng vậy cả nhà đều có một ngày cuối năm cùng dọn lại cái sân. Nước được bơm từ sông lên cho chảy tràn khắp sân; cả nhà tôi, người thì cạo rêu, người thì gom rác, người thì cọ rửa tạo nên một không khí vô cùng hào hứng.
Cho đến khi tôi tốt nghiệp và đi làm thì không còn cơ hội để cùng gia đình chuẩn bị nhà cửa đón Tết nữa. Năm đầu tiên đi làm, tôi phải xin nghỉ phép trước Tết để về quê nhưng đó cũng là ngày 27 Tết rồi. Dù sao năm nó vẫn còn chút ít việc ở nhà để tôi làm và kịp hưởng thụ cái không khí của những ngày giáp Tết, còn kịp đi chợ hoa cùng bạn bè. Năm rồi đến 29 tôi mới có mặt tại nhà, khi chỉ còn không bao lâu nữa là tới giờ giao thừa. Ngày trước, khi còn ở nhà, cứ phải đợi mẹ nhắc nhở tôi mới chịu dọn nhà, còn giờ không ai nhắc nhở nhưng tôi cứ muốn mình được có mặt tại nhà để làm những vệc ấy. Những năm đi học tôi về nhà chẳng mang theo gì, chỉ có thể phụ ba mẹ việc dọn dẹp nhà cửa. Bây giờ tôi có thể phụ ba mẹ một phần việc trang trải chi tiêu ngày Tết nhưng ngược lại nhà tôi lại vơi đi cái không khí rộn rã và đầm ấm khi cả nhà cùng tất bật chuẩn bị đón Tết.
Năm nay tôi cũng đã xin phép nghỉ trước Tết hai ngày để về quê nhưng xem ra việc về nhà sớm khó mà thành hiện thực. Đành tự an ủi mình, năm nay không được thì sang năm tới vậy. Nhiều khi tôi thấy mình thật lạc hậu thiếu năng động, cứ muốn xin nghỉ làm để về quê mà chẳng biết tận dụng mùa vụ để kiếm tiền. Cũng chỉ có thể nói là đành chịu vậy thôi, tính mình là thế. Năm nay về trễ thì hẹn sang năm sau sẽ về sớm hơn. Hẹn thì hẹn vậy chứ không chắc gì năm sau lại không hẹn tiếp. Nhưng dù gì Tết cũng sắp đến rồi, hãy cứ vui và tin tưởng vào ngày mai tươi sáng và cầu chúc mọi người nhiều điều may mắn, công thành danh toại và tất nhiên là sẽ hưởng một cái Tết trọn vẹn và ấm áp bên gia đình và người thân.