Dạo này trời nắng một cách thật nặng nề. Từ khoảng 10 giờ sáng đến 4 giờ chiều là khoảng thời gian vô cùng khó chịu, đỉnh điểm cực hình là từ 2 đến 3 giờ chiều. Bấy lâu nay mình cứ ảo tưởng về một Saigon hoa lệ giờ mới chợt giật mình là mình đang sống tại một thành phố ô nhiễm nhất trong nước và cũng thuộc hàng top về ô nhiễm trên thế giới. Cuối tuần được ở nhà thì thích thật nhưng mong sao cho những ngày đó trời dịu nắng và đừng cúp điện. Buổi trưa mà đặt lưng xuống chỗ nằm trên gác thì cứ y như là nằm trên một lò than.
Hôm nay mình trải qua một ngày làm việc trong hoàn cảnh cúp điện. Quả là một ngày làm việc khó khăn. Căn phòng chỉ có hai cánh cửa, dù đã được mở toang, và tất cả quạt máy đã bật nhưng căn phòng vẫn vô cùng ngột ngạt. Ngồi làm việc mà một tay cứ luôn ngoe nguẩy quạt như thể các cụ già đang ngồi đàm đạo. Mình nghe nói ở miền Bắc đang sắp đón một đợt lạnh mới. Ước gì mình có khả năng "gửi nắng cho em" để chia sẻ nắng nóng dư thừa ở đây, càng nhiều càng càng tốt, chỉ giữ lại ít "giọt nắng bên thềm" vừa đủ để "hoa vẫn hồng trước sân nhà tôi" và "chim vẫn hót sau vườn nhà tôi".