27/12/12

Mong ước giản dị

Vậy là một năm nữa đã sắp trôi qua. Năm qua, cuộc sống của mình ít nhiều thay đổi. Sàigòn với mình giờ chỉ là nơi để làm việc. Nhà mình là ở Sađéc. Tuần nào cũng vậy, Thứ Năm là gọi điện đặt vé xe để tối Thứ Sáu về nhà. Ở nhà trong hai ngày cuối tuần đến Thứ Hai lại khăn gói lên thành phố từ 2 giờ sáng. 

Nhiều người khen mình giỏi, cứ đi đi về về như vậy mà không thấy mệt. Mình cũng không hiểu sao mình lại có động lực đến vậy. Có lẽ từ trong sâu thẫm tâm hồn mình biết rằng ở nhà có người vẫn đợi mình về. Chỉ bấy nhiêu thôi là cũng đủ tiếp thêm sức mạnh cho mình. Nhưng mình biết cứ như thế này mãi chắc chắn không phải tốt. Đây chỉ là giải pháp tạm thời. Hiện tại mình chưa tìm ra được hướng đi nào tốt hơn để thỏa mãn cả hai mặt là gia đình và công việc. Mình luôn quan niệm rằng khi làm việc gì cũng phải suy tính kỹ và phải sống sao cho có trước có sau. Nhưng có lẽ ông trời vẫn còn muốn thử thách mình. Chỉ mong sao mọi việc luôn được suôn sẻ; rồi một ngày nào đó mình sẽ đạt đuợc ước nguyện. 

Năm mới sắp đến; sang năm mình mong sẽ ổn định công việc và nơi ở. Giờ mình an phận rồi, chỉ có những mục tiêu rất bình thường, không thích bon chen hay so bì với ai hết. Phải chăng đó là suy nghĩ của một người lớn tuổi? Sao cũng được, miễn sao tâm hồn mình được thanh thản. Mình cảm thấy hạnh phúc và người thân của mình cũng hạnh phúc. Với mình như vậy là đủ rồi.

2/10/12

Nhiệt huyết

Tôi vẫn hay nghĩ rằng trong công việc sự say mê, lòng nhiệt tình và tinh thần trách nhiệm là những đức tính quan trọng nhất cần phải có. Đến giờ tôi vẫn cho rằng suy nghĩ đó không sai. Khi đã nhận một việc gì đó thì hãy làm với tất cả tấm lòng, hay chí ít cũng đừng làm theo kiểu "trả nợ quỷ thần", làm cho có rồi để người khác giải quyết hậu quả. Không có gì phiền lòng bằng việc phải đối diện với cảnh người khác "ăn ốc" rồi mình phải "đổ vỏ".

Thật buồn khi đến một lúc nào đó mình bỗng nhận ra tất cả những nỗ lực của mình chẳng mang lại cho mình gì cả, chẳng ai thừa nhận, chẳng ai cảm kích. Tự dưng cảm thấy mình như người lạc đường, tôi tự hỏi mình cố gắng để làm gì?. Hay nhiệt huyết của tôi dùng không đúng chỗ? Người ta làm gì cũng biết thủ cho bản thân; còn tôi vì mãi dồn trách nhiệm cho công việc mà quên đi trách nhiệm với bản thân. Và cuối cùng mình bị rớt lại phía sau.

Tôi luôn nghĩ mình như con quạ, rất khéo léo trong việc vẽ cho con công bộ áo săc sỡ nhưng rồi bản thân quạ thì phải chịu khoác trên người bộ lông đen đúa. Hay tôi phải học cách "sống chung với lũ"? Làm việc qua loa cho xong cốt đạt được mục tiêu. Không, tôi không thể. Đó không phải là con người của tôi. Nhưng có lẽ tôi sẽ tìm cho mình chỗ thích hợp để dùng nhiệt huyết.

9/8/12

Nghĩ về tình bạn

Ai sống trên đời mà lại không có bạn. Người có nhiều bạn, người có ít bạn. Trong số bạn bè đó, có người là bạn thân, có người chỉ là bạn bình thường. Tôi cũng có bạn nhưng không nhiều. Có lẽ vì ít giao thiệp hoặc vì tôi quá kỹ tính khi nhận một người nào đó là bạn.

Thuở mới lớn, qua sách vở, những bài giảng trên lớp và cả phim ảnh tôi được học về những tình bạn thân thiết. Đó là những người luôn hết lòng với người bạn thân, luôn ở bên bạn và sẵn sàng giúp bạn trong mọi hoàn cảnh.Những điều đó một thời khiến tôi ảo tưởng về những tình bạn lý tưởng, rằng mình phải có những người bạn thân để có thể hết mình vì bạn. Nhưng không ít hơn một lần tôi cảm thấy thất vọng. Không biết phải nói sao, có lẽ tôi mong đợi nhiều quá.

Tôi nghĩ, để có tình bạn ít nhất phải có sự tôn trọng lẫn nhau. Bạn không phải là đối tượng để châm chọc trước đám đông; bạn cũng không phải là người để lợi dụng. Làm sao có thể là bạn của một người mà họ luôn xem mình là đồ ngốc? Một người không nói nhiều không có nghĩa là họ không biết gì. Thế mà vẫn có người không biết vì vô tình hay cố ý vẫn không hiểu điều đó. Cuộc sống còn dài nên hãy sống sao cho có trước có sau, đừng để bạn bè nhìn mình bằng thái độ "giúp một lần rồi thôi".

Trước những bối rối về thứ tình bạn bấy lâu mình vẫn tưởng tượng, tôi đành tìm cho mình một định nghĩa mới về tình bạn, nhẹ nhàng và đơn giản hơn. Không quá trông chờ gì ở bạn, đơn giản chỉ là khi gặp nhau hỏi vài câu xã giao, nói những chuyện vô thưởng vô phạt. Chủ yếu là mọi người cùng cảm thấy vui vẻ, thoải mái là được. Đây có lẽ không phải là cách nhìn tích cực nhất nhưng tạm thời chấp nhận được. Đành vậy thôi!

2/8/12

Chi lương qua thẻ

Mấy năm về trước, người ta rất hào hứng khi được trả lương qua thẻ bởi việc này nghe có vẻ rất hiện đại và sang trọng. Thậm chí thời đó có tờ báo còn cho rằng một người sành điệu luôn có trong mình ba thứ là điện thọai di động, USB và thẻ ATM. Giống như một nông dân lần đầu lên thành phố, thấy cái gì cũng mới cũng đều rất thích thú, người ta đua nhau mở thẻ để nhận lương; tự nguyện có, bị bắt buộc cũng có.

Không được mấy năm người ta đã phải ê chề với giấc mơ sành điệu ngày nào. Cứ đến cuối tháng là phải xếp hàng rồng rắn ở các máy ATM để chờ rút tiền. Có người thậm chí phải chờ tận đến 12 giờ khuya để rút hoặc phải chạy đôn chạy đáo khắp các ngõ ngách để tìm ra những nơi đặt máy. Đó là chưa kể những khi máy bị lỗi, rút không ra tiền mà tài khoản bị trừ không thương tiếc. Vậy là phải đi khiếu nại, rồi chờ đợi vài ngày thậm chí cả tháng mới mới được hoàn tiền. Làm việc quần quật cả tháng trời chỉ mong đến ngày nhận lương đem về trang trải cho gia đình mà gặp phải những chuyện thế này thì ai mà không ngao ngán khi nhắc đến thẻ ATM!

Thật ra thẻ ATM cũng mang lại nhiều sự tiện dụng cho cuộc sống và vấn đề ở đây có lẽ là do các nhà quản lý chúng chưa thật sự chuyên nghiệp và có tâm khi kinh doanh. Người ta chỉ muốn phát hành càng nhiều càng tốt mà không đầu tư cho hệ thống xử lý khiến cho hình ảnh của thẻ ATM càng ngày càng xấu đi trong mắt người dùng. Bây giờ trên mặt báo không còn thấy những bài ca ngợi sự hiện đại của thẻ ATM mà chỉ thấy những câu chuyện bi hài về những người bị giật tiền, bị nhốt trong buồng máy để cướp xe hay chuyện người dùng phải nơm nớp lo bị thu phí khi giao dịch tại máy.

23/7/12

Dưới mái trường

Những năm tháng còn ngồi trên ghế nhà trường thật đáng nhớ làm sao. Mặc dù ngày đó việc học gần như chiếm hết thời gian nhưng tình cảm bạn bè trong lớp vẫn rất gắn bó, chân thành và hồn nhiên.


28/6/12

Ngày Gia đình Việt Nam

Thật thú vị hôm nay mình biết có ngày kỷ niệm gia đình Việt Nam. Sở dĩ mình thấy thích thú vì mình cũng đã có một gia đình nhỏ của riêng mình. Niềm hạnh phúc lớn lao này cách nay một năm mình còn chưa dám nghĩ tới. Tất cả chỉ có thể nói là do duyên phận.

Từ sáng thức dậy xem TV mình được biết hôm nay 28/06 là ngày Gia đình Việt Nam. Lên Facebook cũng thấy nhiều bạn đăng những lời chúc mừng. Mình lên mạng tìm hiểu thì mới biết hóa ra ngày này đã có từ năm 2001. Có lẽ mình cũng hơi vô tâm, không biết đến một ngày kỷ niệm đầy ý nghĩa như thế. Hoặc cũng là do đến tận bây giờ mình mới hiểu rõ rằng có một tổ ấm là quan trọng đến thế nào.

Giờ mình vẫn phải đi đi về về hằng tuần. Với mình có những chuyện gần như xoay từ thái cực này sang thái cực khác. Ví như trước đây một năm mình về thăm nhà chỉ vài lần, vào những dịp lễ tết; còn giờ thì tuần nào mình cũng về như thể để bù cho những năm trước. Quê mình không gần nhưng cũng không quá xa Sàigòn. Việc đi-về với mình cũng bình thường như ở nước ngoài người ta lái xe hàng trăm cây số để đi làm.

"Gia đình là tế bào của xã hội" hay "Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm" là những câu nói mình rất tâm đắc. Để có gia đình hạnh phúc mình nghĩ hãy bắt đầu từ những việc đơn giản như là những tế bào nhỏ. Và tất cả phải xuất phát từ tình yêu thương, sự quan tâm và sự sẻ chia lẫn nhau trong mọi hoàn cảnh để xây dựng gia đình thật sự là nơi "vương vấn bước chân ra đi, ấm áp trái tim quay về".









Nhà ông Năm Kiến Vàng - Vĩnh Long

 Hôm nay đưa ba đi bó thuốc ở nhà ông Năm Kiến Vàng ở Vĩnh Long. Xuất phát lúc 5h30 đến 7h30 thì đến nơi. Đến TP Vĩnh Long chạy lòng vòng mộ...