Ai sống trên đời mà lại không có bạn. Người có nhiều bạn, người có ít bạn. Trong số bạn bè đó, có người là bạn thân, có người chỉ là bạn bình thường. Tôi cũng có bạn nhưng không nhiều. Có lẽ vì ít giao thiệp hoặc vì tôi quá kỹ tính khi nhận một người nào đó là bạn.
Thuở mới lớn, qua sách vở, những bài giảng trên lớp và cả phim ảnh tôi được học về những tình bạn thân thiết. Đó là những người luôn hết lòng với người bạn thân, luôn ở bên bạn và sẵn sàng giúp bạn trong mọi hoàn cảnh.Những điều đó một thời khiến tôi ảo tưởng về những tình bạn lý tưởng, rằng mình phải có những người bạn thân để có thể hết mình vì bạn. Nhưng không ít hơn một lần tôi cảm thấy thất vọng. Không biết phải nói sao, có lẽ tôi mong đợi nhiều quá.
Tôi nghĩ, để có tình bạn ít nhất phải có sự tôn trọng lẫn nhau. Bạn không phải là đối tượng để châm chọc trước đám đông; bạn cũng không phải là người để lợi dụng. Làm sao có thể là bạn của một người mà họ luôn xem mình là đồ ngốc? Một người không nói nhiều không có nghĩa là họ không biết gì. Thế mà vẫn có người không biết vì vô tình hay cố ý vẫn không hiểu điều đó. Cuộc sống còn dài nên hãy sống sao cho có trước có sau, đừng để bạn bè nhìn mình bằng thái độ "giúp một lần rồi thôi".
Trước những bối rối về thứ tình bạn bấy lâu mình vẫn tưởng tượng, tôi đành tìm cho mình một định nghĩa mới về tình bạn, nhẹ nhàng và đơn giản hơn. Không quá trông chờ gì ở bạn, đơn giản chỉ là khi gặp nhau hỏi vài câu xã giao, nói những chuyện vô thưởng vô phạt. Chủ yếu là mọi người cùng cảm thấy vui vẻ, thoải mái là được. Đây có lẽ không phải là cách nhìn tích cực nhất nhưng tạm thời chấp nhận được. Đành vậy thôi!