4/12/06

Thời hoa đỏ

Dưới màu hoa như lửa cháy khát khao
Anh nắm tay em bước dọc con đường vắng
Chỉ có tiếng ve sôi chẳng cho trưa hè yên tĩnh
Chẳng cho lòng ta yên
Anh mải mê về một màu mây xa
Về cánh buồm bay qua ô cửa nhỏ
Về cái vẻ thần kỳ của ngày xưa
Em hát một câu thơ cũ
Cái say mê của một thời thiếu nữ
Mỗi mùa hoa đỏ về
Hoa như mưa rơi rơi
Cánh mỏng manh tan tác đỏ tươi
Như máu ứa của một thời trai trẻ
Hoa như mưa rơi rơi
Như tháng ngày xưa ta dại khờ
Ta nhìn vào tận sau mắt nhau
Mà thấy lòng đau xót
Trong câu thơ của em anh không có mặt
Câu thơ hát về một thời yêu thương tha thiết
Anh đâu buồn mà chỉ tiếc
Em không đi hết những ngày đắm say

Hoa cứ rơi ồn ào như tuổi trẻ
Không cho ai có thể lạnh tanh
Hoa đặt vào lòng chúng ta một vệt đỏ
Như vết xước của trái tim.

Sau bài hát rồi em lặng im
Cái lặng im rực màu hoa đỏ
Anh biết mình vô nghĩa đi bên em
Sau bài hát rồi em như thể
Em của thời hoa đỏ ngày xưa
Sau bài hát rồi anh cũng thế
Anh của thời hoa đỏ ngày xưa.
Thanh Tùng
(26-3-1973)

2/12/06

Cuối tuần lặng lẽ

Vậy là một tuần nữa đã trôi qua, ngày cuối tuần lại đến. Thứ Sáu là ngày tôi thấy vui nhất trong tuần. Không vui sao được khi sau những ngày đi làm mệt mỏi trong tuần, thời gian thư giãn của tôi sẽ được bắt đầu từ 5 giờ 30 chiều thứ Sáu. Ngày cuối tuần cũng là ngày đầu tiên của tháng mới; tôi lại càng háo hức hơn. Ngày làm việc đã sắp hết, tôi kiểm tra đi kiểm tra lại thư điện tử nhưng lá thư tôi mong đợi nhất vẫn không thấy. Vậy là điều tôi mong đợi nhất cho ngày cuối tuần đã không xảy ra. Và có vẻ như tôi sẽ phải chuẩn bị tinh thần để trải qua những ngày cuối tuần khó khăn nhất từ trước nay.

Lặng lẽ tôi rảo buớc về nơi lấy xe, trên tay là hộp cơm cho buổi tối. Vừa đi vừa nghĩ miên man. Có lẽ như con người luôn bị buộc phải trải qua những thử thách trong cuộc sống, thử thách đến mức khó khăn nhất, khổ sở nhất để họ bộc lộ hết những khả năng của mình. Và trong hoàn cảnh đầy khó khăn này, tôi buộc phải nghĩ ra nhiều phương án cho bản thân và may thay, tôi cũng đã tìm ra được giải pháp. Khi phải giải quyết một vấn đề nào tôi thường thích tự thân vận động và càng ít nhờ vả, càng ít làm phiền mọi người càng tốt. Nhưng giải pháp này vẫn không hoàn hảo, vẫn đòi hỏi phải hy vọng vào những điều kiện khác. Nhưng dầu sao tôi giờ cũng như nguời sắp chìm xuống nước bỗng dưng vớ được một khúc cây, một khúc cây không đủ lớn để đưa tôi vào bờ nhưng ít nhất cũng giúp tôi bơi thêm một đoạn để tìm ra một chiếc bè lớn.

Tôi không mong muốn khó khăn xảy ra với mình nhưng nếu nó đến tôi vẫn sẵn sàng đón nhận và tìm cách để vuợt qua. Lần cuối tuần này có lẽ không được thoải mái như những lần trước nhưng tôi vẫn tận hưởng nó vì tôi luôn nghĩ mình hãy lạc quan như nhạc sĩ Trịnh Công Sơn từng nói "Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui".

Nhà ông Năm Kiến Vàng - Vĩnh Long

 Hôm nay đưa ba đi bó thuốc ở nhà ông Năm Kiến Vàng ở Vĩnh Long. Xuất phát lúc 5h30 đến 7h30 thì đến nơi. Đến TP Vĩnh Long chạy lòng vòng mộ...