Vậy là một tuần nữa đã trôi qua, ngày cuối tuần lại đến. Thứ Sáu là ngày tôi thấy vui nhất trong tuần. Không vui sao được khi sau những ngày đi làm mệt mỏi trong tuần, thời gian thư giãn của tôi sẽ được bắt đầu từ 5 giờ 30 chiều thứ Sáu. Ngày cuối tuần cũng là ngày đầu tiên của tháng mới; tôi lại càng háo hức hơn. Ngày làm việc đã sắp hết, tôi kiểm tra đi kiểm tra lại thư điện tử nhưng lá thư tôi mong đợi nhất vẫn không thấy. Vậy là điều tôi mong đợi nhất cho ngày cuối tuần đã không xảy ra. Và có vẻ như tôi sẽ phải chuẩn bị tinh thần để trải qua những ngày cuối tuần khó khăn nhất từ trước nay.
Lặng lẽ tôi rảo buớc về nơi lấy xe, trên tay là hộp cơm cho buổi tối. Vừa đi vừa nghĩ miên man. Có lẽ như con người luôn bị buộc phải trải qua những thử thách trong cuộc sống, thử thách đến mức khó khăn nhất, khổ sở nhất để họ bộc lộ hết những khả năng của mình. Và trong hoàn cảnh đầy khó khăn này, tôi buộc phải nghĩ ra nhiều phương án cho bản thân và may thay, tôi cũng đã tìm ra được giải pháp. Khi phải giải quyết một vấn đề nào tôi thường thích tự thân vận động và càng ít nhờ vả, càng ít làm phiền mọi người càng tốt. Nhưng giải pháp này vẫn không hoàn hảo, vẫn đòi hỏi phải hy vọng vào những điều kiện khác. Nhưng dầu sao tôi giờ cũng như nguời sắp chìm xuống nước bỗng dưng vớ được một khúc cây, một khúc cây không đủ lớn để đưa tôi vào bờ nhưng ít nhất cũng giúp tôi bơi thêm một đoạn để tìm ra một chiếc bè lớn.
Tôi không mong muốn khó khăn xảy ra với mình nhưng nếu nó đến tôi vẫn sẵn sàng đón nhận và tìm cách để vuợt qua. Lần cuối tuần này có lẽ không được thoải mái như những lần trước nhưng tôi vẫn tận hưởng nó vì tôi luôn nghĩ mình hãy lạc quan như nhạc sĩ Trịnh Công Sơn từng nói "Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui".
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét