8/5/07

Nỗi niềm Bùi Kiệm

Có lẽ một trong những câu khó nói nhất và cũng là không muốn nói nhất của tôi là "Không biết". Thế nhưng tôi cứ phải liên tục dùng nó như "một phần tất yếu của cuộc sống". Mỗi lần nói ra câu đó tâm trạng pha trộn nhiều cảm giác thật khó tả, thẹn, buồn, tiếc....

Thật khó khăn cho một người "chậm tiêu" có thể hoà đồng trong một môi trường đòi hỏi người ta phải biết học nhanh, biết hiểu nhanh và phải biết "đi ngang về tắt". Cái gì cũng chỉ biết sơ sơ, hiểu sơ sơ nên làm việc gì kết quả cũng chỉ là xoàng xoàng. Nhiều lúc tôi cũng tự an ủi mình :"Kiến thức vốn vô tận, làm sao có thể biết hết". Nhưng cuộc sống làm sao tránh được những sự so sánh, khen chê, dè bỉu.

Thôi cũng đành ráng phải nhồi nhét vào đầu đủ thứ tạp nham, chuyện Tây chuyện ta, chuyện học chuyện chơi, chuyện trên trời chuyện duới đất. Đôi khi chỉ để biết cái gì đó để khi gặp ai đó "lên gân" còn biết đường mà ứng phó. Nhiều lúc tôi nghĩ không biết mình có giống như một cái máy không vì tôi chỉ nói những gì mình biết chính xác, những chuyện còn mơ hồ thì không nói mà chì lắng nghe và ghi nhận. Nhiều người vì thế cho rằng tôi thụ động hay khả năng giải quyết tình huống kém. Họ nói thế cũng có cái lý của họ vì mình chỉ biết nghe và làm thôi, không thích đôi co, không thích chứng tỏ.

Thế mới thấy câu nói "Học, học nữa, học mãi" có ý nghĩa thế nào. Tôi không có tham vọng biết nhiều để huyên thuyên bất tận mọi thứ, chỉ mong có thể nhảy ra khỏi đáy giếng để thấy bầu trời rộng lớn, hay đơn giản chỉ để bớt "kiệm" một chút để có thể bảo vệ quan điểm của mình đến cùng, không bị những lý lẽ cuội của người khác làm bối rối.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Nhà ông Năm Kiến Vàng - Vĩnh Long

 Hôm nay đưa ba đi bó thuốc ở nhà ông Năm Kiến Vàng ở Vĩnh Long. Xuất phát lúc 5h30 đến 7h30 thì đến nơi. Đến TP Vĩnh Long chạy lòng vòng mộ...