Một năm nữa sắp đi qua. Nhanh thật, thấm thoát mà Tết lại sắp đến, mình lại già thêm một chút. Năm rồi, cuộc sống của mình cũng có chút thay đổi. Lớn nhất là việc chuyển nhà trọ. Như một quy luật tự nhiên, cái đến thì cũng phải đến, hợp rồi ắt phải tan. Những ngày rong rủi khắp phố phường Saigon để dò hỏi nhà trọ quả là những kỷ niệm khó quên. Giờ mình cũng đã dần quen với môi trường sống mới, ở một mình trong một căn phòng nhỏ trên gác, ngày ngày tắm nước giếng, cuối tuần không còn cơ hội nấu canh rau, đêm nào cũng phải nghe nhạc sến hải ngoại từ phòng bên cạnh đến tận khuya.
Về việc làm, mình vẫn dậm chân tại chỗ, có thay đổi chăng là mình chuyển sang dự án khác, phù hợp với mình hơn. Mình cũng chẳng giỏi giang gì nhưng cũng an ủi được một nỗi mỗi khi dự án có kế hoạch giảm người, mình đều bị giữ lại. Cũng nhiều lúc muốn chuyển chỗ làm nhưng rồi lại thôi; cũng có vài lời mời gọi nhưng mình đều từ chối. Có lẽ mình thiếu tự tin, thích sự ổn định và hơi lo xa. Năm rồi mình tham gia hoạt động của công ty nhiều hơn, đi du lịch cùng nhóm, tham gia chạy Terry Fox, thi nói Tiếng Anh, giam gia chiến dịch giúp công ty trở thành Gold Partner cuả Microsoft; còn hát karaoke và ăn uống thì nhiều không nhớ nỗi.Vui nhất là việc mình đã tạo ra phiên bản mới cho câu lạc bộ Tiếng Anh của nhóm, giúp nhóm mình trở thành một trong những nhóm có điểm trung bình Tiếng Anh cao nhất nhì công ty.
Về tài sản, mình có được một chiếc xe honda mới, chỉ là một chiếc xe bình thường như muôn vàn chiếc xe trên đường nhưng mình rất quý nó bởi nó là công sức của ba, của mẹ và mình. Ngày cùng ba chạy xe từ Sadec lên Saigon, mình đã có những trải nghiệm thật đáng nhớ. Vì phải chuyển nhà, mình buộc lòng phải bán đi chiếc xe đạp đã nhiều năm gắn bó, hơi buồn một chút. Tài sản mất mát lớn nhất của mình là con Tô yêu quý. Cái gì đến rồi cũng sẽ đến mà, hợp rồi ắt phải tan mà! Chỉ mong Tô dù ở thế giới nào đó vẫn luôn xinh xắn, dễ thương và luôn vui tươi.
Chuyện tình cảm cuả mình. Biết nói sao đây nhỉ, cũng không có gì tiến bộ, có chăng là mình đã nghĩ thông suốt và quyết định để mọi chuyện diễn ra một cách tự nhiên, không gượng ép. Năm rồi mình đã đi dự đám cưới của hai bạn cùng lớp. Lần nào mình và các bạn cũng lên hát hò thật huyên náo. Tin cưới của bạn bè tới tấp mang đến cho mình nhiều cảm giác thú vị. Có đám cưới được thông báo trước những nửa năm để mình chuẩn bị, cũng có đám cưới bất ngờ đến mức mình chỉ hay tin trước một ngày và chỉ có thể gửi tin nhắn để chúc mừng bạn.
Còn nhiều chuyện nữa xảy ra trong năm rồi mà mình chưa nhớ hết và cũng không tiện đưa lên hết. Một ngày cuối năm 2007, ngồi một mình trong căn gác nhỏ, mình hồi tưởng lại những chuyện đã qua, bâng khuâng chờ năm mới và nghĩ về quy luật của thời gian:
Về việc làm, mình vẫn dậm chân tại chỗ, có thay đổi chăng là mình chuyển sang dự án khác, phù hợp với mình hơn. Mình cũng chẳng giỏi giang gì nhưng cũng an ủi được một nỗi mỗi khi dự án có kế hoạch giảm người, mình đều bị giữ lại. Cũng nhiều lúc muốn chuyển chỗ làm nhưng rồi lại thôi; cũng có vài lời mời gọi nhưng mình đều từ chối. Có lẽ mình thiếu tự tin, thích sự ổn định và hơi lo xa. Năm rồi mình tham gia hoạt động của công ty nhiều hơn, đi du lịch cùng nhóm, tham gia chạy Terry Fox, thi nói Tiếng Anh, giam gia chiến dịch giúp công ty trở thành Gold Partner cuả Microsoft; còn hát karaoke và ăn uống thì nhiều không nhớ nỗi.Vui nhất là việc mình đã tạo ra phiên bản mới cho câu lạc bộ Tiếng Anh của nhóm, giúp nhóm mình trở thành một trong những nhóm có điểm trung bình Tiếng Anh cao nhất nhì công ty.
Về tài sản, mình có được một chiếc xe honda mới, chỉ là một chiếc xe bình thường như muôn vàn chiếc xe trên đường nhưng mình rất quý nó bởi nó là công sức của ba, của mẹ và mình. Ngày cùng ba chạy xe từ Sadec lên Saigon, mình đã có những trải nghiệm thật đáng nhớ. Vì phải chuyển nhà, mình buộc lòng phải bán đi chiếc xe đạp đã nhiều năm gắn bó, hơi buồn một chút. Tài sản mất mát lớn nhất của mình là con Tô yêu quý. Cái gì đến rồi cũng sẽ đến mà, hợp rồi ắt phải tan mà! Chỉ mong Tô dù ở thế giới nào đó vẫn luôn xinh xắn, dễ thương và luôn vui tươi.
Chuyện tình cảm cuả mình. Biết nói sao đây nhỉ, cũng không có gì tiến bộ, có chăng là mình đã nghĩ thông suốt và quyết định để mọi chuyện diễn ra một cách tự nhiên, không gượng ép. Năm rồi mình đã đi dự đám cưới của hai bạn cùng lớp. Lần nào mình và các bạn cũng lên hát hò thật huyên náo. Tin cưới của bạn bè tới tấp mang đến cho mình nhiều cảm giác thú vị. Có đám cưới được thông báo trước những nửa năm để mình chuẩn bị, cũng có đám cưới bất ngờ đến mức mình chỉ hay tin trước một ngày và chỉ có thể gửi tin nhắn để chúc mừng bạn.
Còn nhiều chuyện nữa xảy ra trong năm rồi mà mình chưa nhớ hết và cũng không tiện đưa lên hết. Một ngày cuối năm 2007, ngồi một mình trong căn gác nhỏ, mình hồi tưởng lại những chuyện đã qua, bâng khuâng chờ năm mới và nghĩ về quy luật của thời gian:
Xuân đang đến nghĩa là xuân đang qua
Xuân còn non nghĩa là xuân sẽ già
Xuân còn non nghĩa là xuân sẽ già
Một mùa xuân nho nhỏ
Lặng lẽ dâng cho đời
Lặng lẽ dâng cho đời