Hôm nay tôi tham gia cuộc chạy bộ Terry Fox 2007 tại Phú Mỹ Hưng. Đây là hoạt động được tổ chức hằng năm nhằm gây quỹ nghiên cứu bệnh ung thư. Từ khi đi làm đến giờ tôi đã tham gia chạy hai lần, lần nào cũng có cảm giác thật vui vẻ và thú vị. Mỗi người tham gia chạy sẽ ủng hộ 75.000 VNĐ cho quỹ, nhưng tôi không phải bận tâm chuyện đó, mọi thứ đã được công ty chuẩn bị. Những người ở công ty tham gia chạy được phát cho một áo thun đồng phục và một cái nón kết. Sáng nay tôi phải dậy sớm vào lúc 6 giờ và chạy xe máy ra Phú Mỹ Hưng. Ở ngoài này có rất nhiều tòa nhà khu dân cư rất hiện đại, đường phố rất sạch sẽ và thoáng mát. Khi tôi đến đã có rất đông người tập trung tại một bãi đất trống, nơi đó người ta dựng lên những mái che và trương lên nhiều băng rôn cổ động cho cuộc chạy. Như mọi năm, một ban nhạc nước ngoài đã đuợc mời đến để trình diễn. Lực lượng tham gia đông đảo vẫn là nhân viên của những công ty Việt Nam, ngoài ra còn có nhiều người Âu Mỹ và cả Hàn Quốc. Mỗi người một vẻ, có người mang theo cả em bé nằm trong xe nôi, có người dắt theo những con thú yêu, có người thì đi xe đạp, phía sau thường chở theo một em nhỏ. Bọn trẻ nước ngoài thì thường đi patin, hay chạy xe đạp mà không quên đội mũ bảo hiểm.
Sau một hồi tập trung nói chuyện, đeo bảng số, và ăn sáng với những ổ bánh mì và bánh bao công ty mang theo và cả chụp hình lưu niệm, cuộc chạy được bắt đầu.Nói là chạy nhưng thật ra chỉ có khoảng 1/3 những người tham gia là chạy thật sự, phần còn lại chỉ đi bộ. Phần lớn người đến đây chủ yếu là tìm sự thư giản thông qua hoạt động xã hội này. Tôi và các bạn đi cùng chạy được một đoạn rồi sau đó cũng đi bộ, vừa đi vừa nói chuyện phím, bàn luận vể cảnh vật, con người xung quanh và ai cũng mơ ước một ngày nào đó mình cũng có một căn nhà taị đây. Mỗi lần ngoái lại phí sau tôi luôn thấy một hàng người đông đúc đến hàng km và chỉ có thể phân biệt các công ty, tổ chức thông qua những màu sắc khác nhau của các bộ đồng phục đỏ, trắng, đen, xanh đủ cả. Công ty tôi làm có gần 350 nhân viên tham gia nên đi đến đâu cũng thấy màu áo xanh quen thuộc. Đi cũng không mệt lắm nhưng cũng đủ để mỏi cặp chân. Về đến đích, mọi người lại xúm xích dưới những bóng cây để nghỉ ngơi và ăn uống, đồng thời cũng không quên để ý đến bảng kết quả rút thăm trúng thưởng. Tôi nán lại thêm một chút để nói chuyện với các anh chị em trong công ty và lấy giấy chứng nhận tham gia cuộc chạy, chủ yếu là muốn có cái gì đó kỷ niệm về hoạt động này. Tôi ra về khi nắng bắt đầu lên cao, lòng thầm nghĩ năm sau mình sẽ lại tiếp tham gia hoạt động đầy ý nghĩa này.













Sau một hồi tập trung nói chuyện, đeo bảng số, và ăn sáng với những ổ bánh mì và bánh bao công ty mang theo và cả chụp hình lưu niệm, cuộc chạy được bắt đầu.Nói là chạy nhưng thật ra chỉ có khoảng 1/3 những người tham gia là chạy thật sự, phần còn lại chỉ đi bộ. Phần lớn người đến đây chủ yếu là tìm sự thư giản thông qua hoạt động xã hội này. Tôi và các bạn đi cùng chạy được một đoạn rồi sau đó cũng đi bộ, vừa đi vừa nói chuyện phím, bàn luận vể cảnh vật, con người xung quanh và ai cũng mơ ước một ngày nào đó mình cũng có một căn nhà taị đây. Mỗi lần ngoái lại phí sau tôi luôn thấy một hàng người đông đúc đến hàng km và chỉ có thể phân biệt các công ty, tổ chức thông qua những màu sắc khác nhau của các bộ đồng phục đỏ, trắng, đen, xanh đủ cả. Công ty tôi làm có gần 350 nhân viên tham gia nên đi đến đâu cũng thấy màu áo xanh quen thuộc. Đi cũng không mệt lắm nhưng cũng đủ để mỏi cặp chân. Về đến đích, mọi người lại xúm xích dưới những bóng cây để nghỉ ngơi và ăn uống, đồng thời cũng không quên để ý đến bảng kết quả rút thăm trúng thưởng. Tôi nán lại thêm một chút để nói chuyện với các anh chị em trong công ty và lấy giấy chứng nhận tham gia cuộc chạy, chủ yếu là muốn có cái gì đó kỷ niệm về hoạt động này. Tôi ra về khi nắng bắt đầu lên cao, lòng thầm nghĩ năm sau mình sẽ lại tiếp tham gia hoạt động đầy ý nghĩa này.
Một số hình ảnh từ công ty:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét