29/3/09

Việc làm


Mình đang chuẩn bị chuyển chỗ làm mới. Đây là một bước ngoặt của cuộc đời mình vì từ khi tốt nghiệp đại học đến nay mình chỉ làm ở một chỗ. Thật lòng mà nói đến nay dù đã đi làm hơn 3 năm nhưng mình vẫn trong hoàn cảnh làm tháng nào xài hết tháng đó. Nhưng đó không phải là lý do chính mình muốn chuyển việc. Mình có kế hoạch khác cho tương lai. Thật ra kế hoạch thì đã có từ lâu rồi nhưng đến giờ mới quyết tâm thực hiện. Phần nữa mình cảm thấy quá mệt mỏi với môi trường làm việc hiện tại, nhiều khi muốn buông xuôi tất cả, một cảm giác mình chưa từng có từ khi đi làm. Mình không muốn nói về những điều mình không hài lòng ở đây bởi mình không muốn làm tổn thương bất cứ ai. Mình luôn muốn mọi người giữ trong lòng những ấn tượng tốt về nhau, hay chí ít sau này gặp nhau còn vui vẻ chào nhau. 

Chỉ có một chuyện làm mình hơi tủi thân là từ ngày mình nộp đơn xin nghỉ tới nay, manager của mình không một lời hỏi han dù là một hành động mang tính hình thức. Hồi trước khi mình làm ở nhóm cũ, mình cũng từng có lúc muốn nghỉ nhưng thấy manager thân thiện và rất quan tâm gần gũi nên mình thôi. Như mình biết từ trước đến giờ khi có người xin nghỉ, manager đều gọi ra nói chuyện. Mình cũng không đòi hỏi gì nhưng sự lạnh lùng như vậy khiến mình cảm thấy dường như mình chẳng là gì trong mắt sếp. Nhưng dù gì đi nữa mình cũng luôn dặn lòng phải làm việc hết mình cho đến ngày nghỉ để khi mình ra đi mà không thấy hỗ thẹn với lòng. Phía trước còn nhiều thách thức cho mình ở nơi làm việc mới, mình sẽ phải cố gắng nhiều. Chuẩn bị xếp lại một quyển sách cũ nhưng chắc chắn mình sẽ không vứt nó đi mà sẽ cẩn trọng giữ gìn như giữ một trong những kỷ niệm của của cuộc đời

Chuyện đi đám cưới


Gần đây nhiều bạn học của mình đám cưới. Sáng nay mình mới đến nhận thiệp cưới của một bạn đang sống ở quê. Vì bạn ở quê nên không có điều kiện đến mời từng người cho nên mới gửi thiệp ở nhà một bạn khác và thông báo để bạn bè đến nhận. Ngẫm lại đúng là thời buổi thị trường thiệt. Ai cũng bận rộn với công việc riêng. Mà đâu phải chỉ bạn ở quê mà tất cả những đám cưới trước mình đều phải đến nhận như vậy. Với mình thì OK vì mình cũng không câu nệ chuyện phép tắc nhưng sáng nay khi đến nhận thiệp mình mới biết tính luôn mình thì chỉ mới có hai người đến nhận. Mình thấy lo giùm bạn vì không biết đến ngày cưới có được bao nhiêu người về dự nữa.

Đám cưới sẽ diễn ra vào Chủ Nhật. Mình dự xong rồi sẽ quay về Saigon ngay. Cũng hơi mệt nhưng mình vẫn sẽ cố gắng có mặt cho bạn vui. Hồi tháng 9 năm rồi mình cũng về dự đám cưới của một bạn khác. Sau lần đó mình không còn hào hứng với việc về quê dự đám cưới bạn nữa. Sau đám cưới mình bị bệnh nặng phải nằm viện và dưỡng bệnh tại nhà tổng cộng nửa tháng. Đó là một việc. Việc nữa là bởi vì trong đám cưới đó mình thấy nhóm bạn bè mình thật nhỏ bé và tầm thường so với các vị khách quyền cao chức trọng khác. Mình được sắp ngồi ở bên ngoài sảnh chính của nhà hàng, nơi không thể nhìn thấy sân khấu cũng như không có máy lạnh. Lần này mình cũng sẽ dự ở nhà hàng đó. Mong là sẽ khá hơn!

16/3/09

Chuyện blog


Bây giờ blog đã rất phổ biến ở Việt Nam, nhất là Yahoo 360. Mình cũng có blog Yahoo, viết rất nhiều bài. Cái thú khi viết blog Yahoo là mình có thể add bạn bè vào, bạn bè đọc rồi comment, sau đó page view được tăng lên hằng ngày. Mình cũng có thể cập nhật các thông tin của bạn bè, từ bài viết, blast, đến feed. Hơn nữa khi bạn bè có một bài viết mới thì nó sẽ được thông báo ngay trên Yahoo Messenger. 

Nhìn chung giới blogger Việt thích Yahoo 360. Nhưng ai thường xuyên viết blog cũng thấy Yahoo 360 có nhiều hạn chế: khả năng tùy biến rất ít, hay bị lỗi khi post một entry mới, không hỗ trợ Javascirpt, rồi việc đưa flash vào cũng lúc được lúc không. Những người thích màu mè thì thấy Yahoo 360 thật nhàm chán. Còn đối với những ai chủ yếu muốn chia sẻ thông tin, tâm sự hay hình ảnh thì dịch vụ blog này vô cùng tiện lợi. Mặc dù Yahoo công bố không tiếp tục hỗ trợ 360 nữa và dịch vụ này đang bên bờ vực bị khai tử nhưng blogger Việt vẫn nặng lòng và chưa chịu bỏ hẳn.

Như thể hiểu được tâm lý của giới viết blog Việt, Yahoo đã cho ra đời Yahoo 360 plus thuần Việt với nhiều tính năng cải thiện, đặc biệt khả năng tùy biến các module, hỗ trợ Javascript. Tuy nhiên việc áp dụng Ajax tùy tiện đã làm cho nó khó sử dụng. Rất thường xuyên xảy trường hợp sau khi mở một popup lên rồi nhấn nút đóng nó vẫn cứ trơ trơ chẳng chịu làm gì. Điều này làm nản lòng khá nhiều người. Riêng mình cũng mất kiên nhẫn với dịch vụ mới này của Yahoo Việt Nam. Vã lại bạn bè mình cũng chẳng ai dùng cái này. 

Sau khi suy đi nghĩ lại mình quyết định dùng Blogspot, một dịch vụ của Google. Mặc dù ở Việt Nam, số người dùng Blogspot không nhiều bằng Yahoo 360 nhưng Blogspot từ lâu đã nổi tiếng khắp thế giới. Mình cũng thấy Blogspot có nhiều cái hay, nhất là đối với ai có biết về HTML và CSS. Chỉ có một điều là có lẽ sẽ không có bạn bè nào của mình biết đến blog này để vào đọc và comment. Nhưng nghĩ lại mình biết blog không phải chạy theo số lượng page view, chủ yếu là muốn tìm một nơi để có thể thật sự trải lòng. Đôi khi có quá nhiều bạn bè chú ý đến blog của mình cũng làm mình dè dặt khi viết, sợ mình lỡ lời làm buồn lòng ai đó. 

Việc bây giờ của mình là cố gắng xây dựng một "ngôi nhà mới" ờ một "vùng đất mới". Mặc dù sẽ phải tốn thời gian và công sức để có thể có được một "cơ ngơi" như chỗ cũ nhưng đổi mới là một phần tất yếu của cuộc sống.

14/3/09

Ngày cuối tuần


Hôm nay là thứ Bảy, ngày mình thích nhất trong tuần. Không phải thứ Bảy nào mình cũng được nghỉ ngơi thư giãn, có những tuần mà mình phải đi làm cả thứ Bảy lẫn Chủ Nhật. Những lúc đó thật lòng mà nói mình chỉ muốn buông xuôi tất cả, thật là mệt mỏi. Trước đây mình rất thường đi siêu thị vào ngày cuối tuần nhưng bây giờ thì ít hơn hẳn, chỉ khi nào thật cần mới đi. Một phần tại vì mình đang ở trong hoàn cảnh phải tiết kiệm tiền vì chưa biết tương lai công việc sẽ như thế nào, phần nữa đi siêu thị chỉ một mình thì cũng có cảm giác hơi lạc lõng.

Vậy nên mỗi khi có bạn rủ tối thứ Bảy đi ăn uống hay xem phim thì mình vui lắm. Chỉ là những người bạn bình thường thôi, không phải người yêu. Từ ngày dọn đến chỗ trọ mới cách nay hơn một năm, mình cũng ít đi ra ngoài hơn vì việc về nhà phải gọi nhờ ai đó mở cửa cũng hơi bất tiện nên cũng lười đi. Có duy nhất một việc mà cuối tuần nào mình cũng phải làm là giặt đồ, cả một thau đồ to đùng. Mình thường tranh thủ giặt vào ngày thứ Bảy vì Chủ Nhật có nhiều khác cũng giặt nên có thể sẽ không đủ nước. Vào ngày cuối tuần mình luôn muốn có cảm giác thoải mái nhất, không bị ám ảnh bởi công việc nhưng thật ra mình chưa làm được và mình đang cố gắng thay đổi.

11/3/09

Kỷ niệm xưa

Tối nay đi làm về, mở máy tính lên, ngồi một lát chưa làm được gì thì nhìn xung quanh phòng thấy sao mà thật là bề bộn. Tự nhiên muốn dọn dẹp ngay cho nó trở nên thật gọn gàng. Nhìn xuống góc bàn thấy cái máy cassette bỏ lăn lóc bụi đóng hàng lớp. Thế là mình vội mang nó lên lau chùi cho sạch rồi đặt lại trên bàn. Cái máy này mình xin ba mẹ cho mang từ dưới quê lên. Nhớ lại những kỷ niệm ngày xưa mà thấy thật vui. Lúc trước ở quê mình thường dùng nó để thu lại các bài nhạc mình thích từ radio, cả nhạc trẻ lẫn nhạc cải lương. Lên Saigon, mình nghĩ sẽ dùng nó để thu thêm các bài ca mình thích từ đài FM Thành phố nhưng đâu có làm được, mình có TV rồi Internet nên bỏ quên cái máy cassette thân thiết của mình ngày nào.

Dọn dẹp căn phòng nhỏ như vậy mà cũng mất gần hết buổi tối. Tối nay mình không xem TV mà mở radio FM để nghe, hết nghe FM Thành phố rồi đến VOV5, đài nói tiếng Anh của Việt Nam. Hồi nhỏ ở quê mình rất thích nghe VOV5 để rèn luyện tiếng Anh nhưng quê mình ở xa Thành phố quá nên tín hiệu rất yếu, hôm nào thời tiết tốt mới nghe được rõ. Mình thường thức khuya vừa làm bài tập vừa nghe đài. Thói quen nghe radio vẫn tiếp tục khi mình lên đại học và ở ký túc xá. Hồi đó khi khăn gói lên Saigon học, cô mình cho mình một chiếc radio nhỏ xíu để mang theo. Cứ hễ đi học về là mình lại bật lên. Nghĩ lại mà thấy thương, cái radio chỉ có mấy mươi ngàn đồng mà khi bị hư vẫn tìm mọi cách để sửa, tự sửa không xong rồi lại mang ra tiệm cho thợ sửa. Giờ mình cũng không ngờ là lại có ông thợ chịu sửa nữa.

Đã bao năm rồi nhưng bố cục chương trình phát thanh hầu như không có gì thay đổi. Giờ phát vẫn như xưa, vẫn là các bản tin, phóng sự xen lẫn với những bài nhạc Việt. Nghe lại chương trình mình như gặp lại người bạn cũ mà sau bao năm mình vô tâm không nhớ đến. Chiếc máy không chỉ gợi nhớ những kỷ niệm của riêng mình mà còn là sự nhắc nhở về những nhọc nhằn của ba mẹ mình bởi nó một thời được xem là món đồ xa xỉ nhất của nhà mình mà ba mẹ phải dành giụm thật lâu mới có tiền mua. Giờ đã sang ngày mới, mình vẫn vừa viết vừa nghe đài, như thể đang hàn huyên cùng người bạn thân đã lâu lắm rồi mới gặp lại.


Nhà ông Năm Kiến Vàng - Vĩnh Long

 Hôm nay đưa ba đi bó thuốc ở nhà ông Năm Kiến Vàng ở Vĩnh Long. Xuất phát lúc 5h30 đến 7h30 thì đến nơi. Đến TP Vĩnh Long chạy lòng vòng mộ...