Cả tháng nay trời nóng đến phát điên. Chỉ khoảng 9 giờ sáng là trời bắt đầu oi bức. Nói ra như vậy bởi tôi là người phải hứng chịu sự khổ sở vì nắng. Có những hôm phải chui vào những nơi bị ánh nắng chiếu vào trực tiếp. Đứng trong đó tôi cảm nhận được từng giọt mồ hôi đang ròng ròng đổ. Người ta bước vào một vài phút đã không chịu nỗi vậy mà tôi phải giam mình cả buổi trong đó. Bước ra ngoài thì ôi thôi người ngợm không giống ai, ướt mem từ đầu đến chân. Trong bộ dạng như thế tôi không dám bước vào phòng máy lạnh ngay mà phải đi lòng vòng bên ngoài cho khô người trước vì sợ sự thay đổi nhiệt độ đột ngột sẽ dễ gây bệnh. Nhưng rồi tôi cũng bị bệnh, phải uống thuốc gần 2 tuần. Đúng là thời tiết thật khắc nghiệt.
Đầu giờ chiều nay tôi lại phải rong ruổi ngoài đường dưới cái nắng đổ lửa. Có người nói rằng dạo này không nên ra đường từ 10 giờ sáng đến 4 giờ chiều vì ánh nắng quá chói chang rất dễ gây ung thư da. Nghe mà thấy sợ. Dù khi ra đường, người tôi dường như kín từ đầu đến chân, chỉ trừ hai bàn tay, khu vực cổ và hai tai nhưng tôi vẫn không cảm thấy an tâm. Tôi vẫn có cảm giác nóng rát hai vành tai sau khi đi năm sáu cây số ngoài đường. Thành phố vốn dĩ đã ô nhiễm trầm trọng vì khói bụi nay lại bị nắng nóng hoành hành thì sức khỏe của người đi đường càng bị đe dọa. Qua những lần một mình ngược xuôi trên đường phố Sài Gòn dưới cái nắng cháy người, nhìn thấy những con người phải mưu sinh trên đường và so sánh với những người ngồi mát hưởng bát vàng, tôi luôn tự hỏi phải chăng mọi người đều có số phận được sắp đặt sẵn như lời Nguyễn Du đã từng nói:
Bắt phong trần phải phong trần
Cho thanh cao mới được phần thanh cao