


Chủ nhật tuần rồi, tự dưng nổi hứng chạy ra tiệm mua cái điện thoại di động mới. Tôi chỉ nghĩ đơn giản nếu thích thì cứ mua đừng chần chừ đắn đo làm gì. Thực ra cái 6300 tôi đang xài vẫn còn rất tốt và mới dù đã xài được một năm rưỡi. Mua cái E63 này cốt để dùng chức năng wifi và 3G của nó chứ dùng nó để nghe nhạc thì thua xa 6300.
Hôm đi mua mọi việc cũng không suôn sẻ lắm. Vào Thế giới Di động cũng khoảng 5 giờ chiều mà đến 10 giờ tối mới về nhà. Đầu tiên tôi chọn cái màu đen. Sau khi trả tiền xong xuôi phải tốn hơn 1 tiếng đồng hồ ngồi đợi chép dữ liệu từ máy cũ qua. Xong xuôi, tôi đem máy ra thử. Mới vào lướt web được vài phút thì máy tắt nguồn. Đem lại cho kỹ thuật xem, anh ta bảo có lẽ máy không tương thích với thẻ nhớ 8GB và bày cho tôi cách tháo thẻ nhớ ra rồi về nhà xài thử xem có bị nữa không. Nghe lời anh ta, tôi đem máy về nhà và gọi điện về quê. Mới nói được vài câu nó lại tắt nguồn tiếp. Mở nguồn lên để nói tiếp thì cũng chưa đấy 1 phút nó lại tắt. Tôi lại mang nó ra tiệm. Họ đổi lại cho tôi cái khác màu xanh. Lại phải tốn gần 2 tiếng nữa để đợi cài lại. Cái này xài thì tạm ổn. Từ lúc đem về tới giờ nó cũng có một lần bị tắt nguồn nhưng tôi cũng không vội mang ra tiệm, cứ để xem sao. Đến hôm nay là đúng một tuần. Mong là nó sẽ không có vấn đề gì.
Lần đầu xài loại điện thoại có bàn phím Qwerty cũng hơi lạ lẵm. Mò mẫm mấy bữa mới biết cách viết chữ in hoa và tiếng Việt. Thì ra dòng máy này gõ tiếng Việt theo kiểu Telex mà trước giờ tôi chỉ biết VNI; đến giờ vẫn chưa nhớ nỗi quy tắc của nó. Còn cái vụ nhận email nữa chứ, làm hoài vẫn không được, nó cứ 'Testing network connection' hoài. Quậy tung mấy ngày cuối cùng nó cũng chịu hiện ra chỗ điền email và password. Có cái này, đi đến đâu tôi cũng mang ra để dò mạng WLAN và hầu như chỗ nào trong thành phố này cũng có nhưng hầu như đều có password. Máy này được cái màn hình to nên chữ nhìn cũng đỡ bị mỏi mắt hơn. Nhà có mạng Internet nhưng không xài, lại hay dùng máy di động vào bằng GPRS, cốt vì muốn xem web trên loại máy này ra sao.
Mặc dù mua máy mới nhưng tôi cũng không nỡ bán máy cũ vì nó nhìn sang trọng và nghe nhạc rất hay. Với lại tính tôi rất quý các đồ vật đã gắn bó với mình, nhất là những món mà tôi đã rất cố gắng mới có được. Chúng là những người bạn thân thật sự của tôi. Tôi có thể sẽ tặng chiếc điện thoại cũ cho một người tôi tin tưởng với điều kiện khi nào không xài nữa thì trả lại cho tôi chứ không được bán.
Hôm đi mua mọi việc cũng không suôn sẻ lắm. Vào Thế giới Di động cũng khoảng 5 giờ chiều mà đến 10 giờ tối mới về nhà. Đầu tiên tôi chọn cái màu đen. Sau khi trả tiền xong xuôi phải tốn hơn 1 tiếng đồng hồ ngồi đợi chép dữ liệu từ máy cũ qua. Xong xuôi, tôi đem máy ra thử. Mới vào lướt web được vài phút thì máy tắt nguồn. Đem lại cho kỹ thuật xem, anh ta bảo có lẽ máy không tương thích với thẻ nhớ 8GB và bày cho tôi cách tháo thẻ nhớ ra rồi về nhà xài thử xem có bị nữa không. Nghe lời anh ta, tôi đem máy về nhà và gọi điện về quê. Mới nói được vài câu nó lại tắt nguồn tiếp. Mở nguồn lên để nói tiếp thì cũng chưa đấy 1 phút nó lại tắt. Tôi lại mang nó ra tiệm. Họ đổi lại cho tôi cái khác màu xanh. Lại phải tốn gần 2 tiếng nữa để đợi cài lại. Cái này xài thì tạm ổn. Từ lúc đem về tới giờ nó cũng có một lần bị tắt nguồn nhưng tôi cũng không vội mang ra tiệm, cứ để xem sao. Đến hôm nay là đúng một tuần. Mong là nó sẽ không có vấn đề gì.
Lần đầu xài loại điện thoại có bàn phím Qwerty cũng hơi lạ lẵm. Mò mẫm mấy bữa mới biết cách viết chữ in hoa và tiếng Việt. Thì ra dòng máy này gõ tiếng Việt theo kiểu Telex mà trước giờ tôi chỉ biết VNI; đến giờ vẫn chưa nhớ nỗi quy tắc của nó. Còn cái vụ nhận email nữa chứ, làm hoài vẫn không được, nó cứ 'Testing network connection' hoài. Quậy tung mấy ngày cuối cùng nó cũng chịu hiện ra chỗ điền email và password. Có cái này, đi đến đâu tôi cũng mang ra để dò mạng WLAN và hầu như chỗ nào trong thành phố này cũng có nhưng hầu như đều có password. Máy này được cái màn hình to nên chữ nhìn cũng đỡ bị mỏi mắt hơn. Nhà có mạng Internet nhưng không xài, lại hay dùng máy di động vào bằng GPRS, cốt vì muốn xem web trên loại máy này ra sao.
Mặc dù mua máy mới nhưng tôi cũng không nỡ bán máy cũ vì nó nhìn sang trọng và nghe nhạc rất hay. Với lại tính tôi rất quý các đồ vật đã gắn bó với mình, nhất là những món mà tôi đã rất cố gắng mới có được. Chúng là những người bạn thân thật sự của tôi. Tôi có thể sẽ tặng chiếc điện thoại cũ cho một người tôi tin tưởng với điều kiện khi nào không xài nữa thì trả lại cho tôi chứ không được bán.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét