26/3/11

Mưa nghịch mùa

Mấy hôm nay trời bỗng nhiên hay đổ mưa vào buổi trưa chiều. Giờ này vẫn chưa vào mùa mưa. Nhớ lại thời điểm này năm ngoái đúng là một giai đoạn đầy khó khăn mà tôi từng phải trải qua. Năm nay cái nắng phương Nam cũng gai gắt đốt cháy da thịt nhưng những cơn mưa đến sớm đã phần nào xoa dịu cái oi bức của thành phố. 

Thứ Bảy, hôm nay tôi đi làm buổi sáng. Đã ba tuần nay tôi đi làm thứ Bảy. Thế cũng hay, đi làm có thể tránh nóng. Quanh năm đi làm tôi đều bỏ trong cặp cái áo mưa. Nhiều khi thấy nặng lại bỏ vào cốp xe. Khi mưa bất chợt đến thì lại không có cái để xài vì tôi không để xe ở chỗ làm.

Buổi tối đi làm về mà gặp trời mưa cũng hơi bất tiện. Tôi phải chạy xe thật chậm. Bình thường tôi đã chạy chậm hơn mọi người, gặp trời mưa chạy càng phải chậm hơn. Lúc mới mua xe, tôi rất thích chạy nhanh vì hồi trước nếu có muốn chạy nhanh thì chiếc xe cũ cũng không chạy nỗi. Nhưng bây giờ tôi thật sự không dám chạy nhanh nữa. Ai cười thì chịu. Hồi trước cũng hay lao xe trong mưa, bây giờ mới mưa lâm râm thì trong mặc áo ấm, ngoài trùm áo mưa. Ai cười cũng chịu.

Trời lúc này cũng lạ; ban ngày nắng chói chang, đêm đến thì oi bức nhưng về sáng thì lại se se lạnh. Mưa thì bất chợt đến cũng mau chóng tạnh. Mỗi khi mưa đến, ngồi trong nhà nhìn mưa xối xả qua cửa sổ, nghe mưa rào rào trên mái nhà, tôi luôn tự hỏi không biết giờ này có còn người thân nào của tôi còn ở trên đường chưa về đến nhà hay phải còn vất vả làm việc dưới mưa. Mong sao ai cũng yên ấm trong mái nhà  và yên lành với bữa cơm ngon.

17/3/11

Mùa bão giá

Vậy là một lần nữa giá cả lại leo thang. Khởi nguồn từ việc giá xăng dầu tăng, bao nhiêu món hàng khác được cớ té nước theo mưa. Mới năm ngoái chỉ cần đổ xăng 30.000đ là đầy bình; giờ 40.000đ vẫn chỉ lưng lửng mà thôi. Hôm rồi đi ăn trưa, ông bác ngồi chung bàn nhìn vào dĩa cơm của tôi và hỏi giá bao nhiêu. Thoáng ngạc nhiên, tôi nói nó có giá 22.000đ. Tôi hỏi lại bác thì ông nói dĩa cơm của ông giá 18.000đ, đã tăng thêm 1000đ. Và như một mạch nước vừa được khơi, bác nói bao nhiêu là vấn đề xung quanh chuyện giá cả. Có lẽ cơn bão giá đã khiến cho một nhân viên xe buýt như bác chật vật hơn trong cuộc sống. Bác thậm chí còn hỏi nơi tôi làm có tuyển bảo vệ hay không. Tôi chỉ có thể ngậm ngùi lắc đầu.

Nhiều lúc tôi tự hỏi, nếu qua một năm giá lại tăng thêm vài ngàn đồng thì lương ba đồng ba cọc chạy theo giá đã mệt, còn đâu mà dành dụm để  lo xa chứ. Bởi vậy người ta nói "Phi thương bất phú" là quá đúng. Chỉ có người buôn bán là có lợi nhất trong lúc giá cả leo thang. Còn người làm công ăn lương thì lãnh đủ bao nhiêu nhiêu nhọc nhằn khổ sở. Nhớ lại không lâu trước đây giới truyền thông loan tin rằng người Việt Nam có chỉ số lạc quan cao về nên kinh tế. Nếu thật sự như vậy thì người Việt quả là vô cùng kiên cường, như người Nhật kiên cường vượt qua động đất và sóng thần.

8/3/11

Bình Quới 2011


Hôm thứ bảy vừa rồi cơ quan tổ chức mừng 8/3 bằng việc đi dã ngoại ở Bình Quới. Tôi khởi hành từ lúc 1:45 chiều vì nhà hơi xa để kịp có mặt lúc 2:30. Thật may hôm đó trời nắng không gắt lắm. Vừa đến tới cổng đã thấy mấy anh bạn được phân công đón khách đứng í ớ chào gọi. Bước vào trong, một khung cảnh xanh rợp bóng mát hiện ra. Những bụi hoa được chăm chút cẩn thận, những thân cây to xòe tán rộng, những mảng sân cỏ được lát đá dọc theo đường đi, tất cả mang đến cho tôi một cảm giác thật thư giãn và thanh bình.

Còn đang mãi mê ngắm con sông nhỏ với các cặp bạn trẻ đang hí hoái tìm cách chèo xuồng thì tôi thấy một chiếc xe điện chạy đến. Thoạt nhìn vẻ bề ngoài trông như một chiếc xe lam bởi vẻ nhỏ gọn nhưng nó chắc chắn đẹp và êm ái hơn nhiều. Người nữ tài xế rất thông thạo khi điều khiển xe khi khắp khu du lịch. Trong lúc ngồi đợi cho đủ khách, mọi người líu ríu gọi nhau chụp hình với đủ mọ kiểu dáng.
Một lúc sau mọi người được xe đưa đến điểm tập kết ở gần bến tàu. Ở đây đã có khá đông người đến trước. Các bậc cao niên thì ngồi quây quần trò chuyện bên chiếc bàn trong nhà mái che. Ngoài sân cỏ mấy cô gái xúm xít tạo dáng chụp hình bên những giàn hoa, xuồng ba lá hay những băng ghế, xe xích lô, cây cổ thụ. Tôi cũng tìm cho mình một chỗ ngồi. Từ đây phóng tầm mắt ra xa là con sông Sài Gòn rộng lớn nhưng khá êm đềm.

Đúng 3:30, mọi người lên thuyền. Đó là một con thuyền to có hai tầng. Trên thuyền có một lẵng hoa to với dòng chữ chào mừng ngày Quốc tế Phụ nữ. Không bao lâu sau thì thuyền khởi hành đưa mọi người đi tham quan bán đảo Thanh Đa. Con sông không quá rộng vì thế từ trên thuyền tôi có thể nhìn rõ các công trình, nhà máy, bến cảng ở dọc hai bờ sông. Đẹp nhất có lẽ là khu Thảo Điền với các khu nhà ở hiện đại nằm dọc theo bờ sông. Trên thuyền mọi người ngồi vòng tròn dọc theo thành thuyền cùng tham gia các trò chơi tập thể tạo nên một không khí vui chơi thật sôi nổi.


Khoảng một giờ đồng hồ thì thuyền quay về bến.. Lúc này trời đã về chiều tuy nhiên vẫn còn đủ sáng để mọi người có thể chụp thêm nhiều bức ảnh bên những khung cảnh nên thơ tại đây. Tại khu trung tâm, tiệc buffet đã đã sẵn sàng. Mỗi người trong đoàn chúng tôi được phát một vé để dùng tiệc. Các món ăn rất phong phú và đậm chất Nam Bộ. Nào là các món nướng, món cuốn rồi đến các loại bánh và chè. Trong một lần dự khó lòng mà dùng hết các món. Về tối còn có tiết mục đờn ca tài tử với các nghệ nhân trong trang phục áo bà ba khăn rằn khiến cho du khách đô thị có cảm giác như đang ở giữa miệt vườn sông nước Cửu Long.

Vào cuối tuần có một buổi đi dã ngoại tại đây thật thú vị và đầy thư giãn, giúp tôi tạm quên đi những bề bộn của công việc, những ồn ào của phố thị để hòa mình vào thiên nhiên xanh mát và tận hưởng những điều thú vị của cuộc sống.

Nhà ông Năm Kiến Vàng - Vĩnh Long

 Hôm nay đưa ba đi bó thuốc ở nhà ông Năm Kiến Vàng ở Vĩnh Long. Xuất phát lúc 5h30 đến 7h30 thì đến nơi. Đến TP Vĩnh Long chạy lòng vòng mộ...