Tối nay mình và vài người bạn rủ nhau đi hát karaoke. Mình cũng hoàn toàn ngẫu hứng chứ không có ý định trước. Hết giờ làm, khi mình chuẩn bị ra về thì có người rủ đi ăn lẩu; ừ thì đi, coi như ăn cơm chiều; ăn xong họ lại rủ đi hát karaoke. Ban đầu mình từ chối nhưng nghĩ lại mình cũng thích hát nên rồi cũng đi với quy ước sẽ về lúc 8:30.
Chỉ có bốn người nên bọn mình cũng không dám vào mấy tiệm lớn mà chạy một đỗi để tìm tiệm nhỏ. Cũng may chỉ đi một tí là có chỗ, tiệm có tên Làn Sóng Xanh, cũng hay hay. Tên tiệm gợi nhớ về những ký ức đẹp đẽ một thời. Bọn mình đi hát đúng nghĩa; vào phòng chỉ gọi bốn chay nước suối để uống chứ không hề uống bia. Vì ít người nên ai cũng được hát thoải mái và nhảy múa cũng rất tự nhiên. Cũng cần nói rõ hơn là chỉ có hai bạn trể tuổi hơn mình nhảy chứ mình thì chỉ ngồi hát và xem họ nhảy rồi cười sảng khoái.
Lâu rồi mới đi hát nên mình thấy mình cũng hơi lạc hậu với những bài hát mới. Mấy bạn kia hát những bài mà mình hầu như chưa bao giờ nghe.Mình giờ chỉ hát những bài cũ và quen thuộc từ rất lâu. Mình vẫn trung thành với phong cách là hát những bài chưa từng hát. Trước đây mình từng nói khi đi hát karoke, một bài hát mình chỉ hát một lần mà thôi, không hát lại lần nữa. Khi nghe vậy, có người nói mình chảnh. Mình vẫn thấy vui mà không giận bởi mình thích được thử sức với nhiều bài hát, như vậy hát karaoke mới cuốn hút, chứ cứ một bài tủ hát đi hát lại thì thật là chán.
Mình cũng không quên ghi lại những khoảnh khắc đầy ngẫu hứng và đáng yêu khi hát. Suốt hai tiếng đồng hồ căn phòng không ngớt tiếng hát, tiếng cười, tiếng chuyện trò rôm rả. Mình thích những giây phút thoải mái như thế này; ai cũng vui vẻ và cởi mở tấm lòng. Bình dị thế mà đáng quý biết chừng nào!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét