25/10/06

Bao giờ thoải mái?

Trong cuộc sống, ai cũng có hoài bảo, và ước mơ. Hoài bảo và ước mơ của mỗi người bao giờ cũng cao đẹp dù chúng rất to lớn hay đơn sơ. Và để thực hiện hoài bảo của mình, người ta nổ lực hết mình mọi lúc mọi nơi. Tất cả vì mục tiêu to lớn của mình. Nhiều công thức đựơc vạch ra, các hình mẫu được được mang về để tôn thờ. Khi làm gì người ta cũng đắn đo không biết việc đó có ảnh hưởng đến mục tiêu lớn lao của mình không. Đôi lúc cần chút nghỉ ngơi thư giản, người ta cũng phân vân sợ làm giảm bớt hiệu quả của quá trình nổ lực.

Cuộc sống loai hoai quanh cách mục tiêu và hoài bảo chẳng biết bao giờ được thoải mái. Mục tiêu này đạt được thì mục tiêu khác được đặt ra. Tối phải thức đến khuya để học, học bất cứ cái gì, nào là tin học, nào là ngoại ngử; dù gục lên gục xuống nhưng cũng phải thức bời ngủ sớm không được yên tâm lắm.

Trong cách ăn mặc cũng gò bó. Dù thích mặc một loại trang phục nào đó, dù thích đeo một món trang sức nào đó cũng chỉ lén lúc, khi đàng hoàng ra đường thì phải làm theo hình mẫu, áo sơ mi tay dài, quần tây ủi láng, ăng-tơ-ni cho thật tươm tất dù là đi làm hay đi chợ. Cách ăn mặc cũng phải theo ngày giờ. Ngày đó phải mặc áo đó, quần đó; đơn giản chỉ vì mẫu của mình làm như vậy.

Khi nói chuyện cũng phải kiểu cách, phải phát âm chuẩn, phải dùng từ chuẩn. Những từ chuyên môn trong nghề nghiệp được lôi ra dùng hết để thể hiện sự am tường công việc. Đôi khi muốn thoải mái nói ra một câu nói phóng đãng cũng sợ làm ảnh hưởng đến hình tượng.

22/10/06

Thôi, Không nghĩ chuyện đó nữa!

Trong cuộc sống, có những chuyện làm ta ưu tư lo lắng. Khi làm việc gì ta cũng nghĩ tới nó. Điểu này làm cho ta luôn mất tập trung trong công việc. Khi ăn ta cũng lo lắng, khi ngủ ta cũng không yên. Và những khi ấy, muốn thoát khỏi nó, ta hãy nói "Thôi, không nghĩ chuyện đó nữa!"

Không nghĩ đến nó nữa không có nghĩa là ta bỏ mặc nó, không giải quyết mà là chỉ tạm thởi gạt nó sang một bên, để đầu óc thư giản, đến khi ta thật sự thoải mái thì tự dưng sẽ có cách giải quyết vấn đề thật sáng suốt.

Trong công việc, không ít khi ta gặp tình huống đã hết giờ làm việc rồi mà mình vẫn chưa tìm ra cách để giải quyết vấn đề. Vậy là ta cứ cố nán lại tìm mọi cách để làm cho xong. Sau tám tiếng đồng hồ làm việc, đầu óc ta đã mệt mỏi, bụng ta đã đến giờ cần được tiếp năng lượng, mắt ta đã mỏi vì đối mặt với màn hình máy tính. Thử hỏi nếu ta cứ cố, cứ ráng thì hiệu quả có đạt được không? Chi bằng ta hãy dứt khoát ngừng nó lại để cho đầu óc được nghĩ ngơi, hôm sau vô sớm làm tiếp chắc chắn sẽ có được kết quả như mong muốn.

Cuộc sống vốn phức tạp và có nhiều rắc rối. Nếu hiện thời chưa thể giải quyết được một vấn đề nào đó thì hãy chấp nhận quẳng nó qua một bên và dành thời gian cho nhiều việc khác. "Thôi không nghĩ chuyện đó nữa!" - câu nói đơn giản nhưng giúp giải thoát tinh thần.

11/10/06

Xem Hướng Nghiệp, nghĩ về tình bạn và những phụ nữ hiện đại

Image Image

Gần đây, chiều nào tôi cũng tranh thủ về đến nhà vào khoảng 6 giờ chiều để xem phim Hướng nghiệp, một bộ phim được chiếu trên
Không biết đ
o diễn có xây dựng nhân vật này hoàn hảo quá không vì từ trước đến giờ tôi chưa có cơ hội được biết một người có tính cách tương tự ở ngoài đời và theo tôi một người như Tri cũng rất khó kiếm trong thực tế cuộc sống. Phải chăng tôi mất niềm tin ở cuộc sống? Tôi cũng không biết rõ nữa nhưng tôi nghĩ nếu những người bạn với nhau có được một phần nhỏ nhiệt huyết của Tri là quý lắm rồi.

ImageImage

Ngoài Tri, các nhân vật khác như Sơn, Thuần, Thư, Nương, Tú, Thái, Thịnh, Kiều Vy, Trọng cũng gợi cho tôi nhiều nhiều suy nghĩ về những cách ứng xử với bạn bè. Mỗi người một vẻ, có cách thể hiện sự tôn trọng tình bạn của riêng mình. Như ở nhân vật Sơn, mặc dù gặp nhiều trắc trở trong cuộc sống và tình yêu nhưng vẫn sẵn sàng giúp đỡ khi bạn bè cần. Với một người bạn đáng giận như Trọng, người đã làm biết bao chuyện không đúng với bạn bè, Sơn vẫn tận tình chăm sóc và trị bệnh tâm thần cho anh ta.

Khi bị Trọng đánh vào đầu làm anh bị mù, Sơn cũng không vì đó mà trách bạn mà còn thông cảm và lo lắng cho Trọng, sợ Trọng sẽ mặc cảm khi tỉnh trí và nhận ra những hành động nóng nảy, sai trái của mình. Sơn gợi cho tôi về hình ảnh của những mẫu người thẳng thắng, khí khái mang phong cách anh hùng của một người con nhà võ, luôn sẵn sàng ra tay trợ giúp bạn bè khi hoạn nạn. Có được một người bạn như Sơn ắt hẳn ai cũng cảm thấy yên tâm vì mình luôn được sự giúp sức của một anh hùng khẳng khái và nghĩa hiệp.

Bên cạnh việc nêu lên những vấn đề về tình bạn, Hướng nghiệp ở một khía cạnh nào đó còn mang đến cho người xem hình ảnh của những người phụ nữ trong thời hiện đại, trong đó ấn tượng nhất là nhân vật Thư. Thư là hình mẫu cho thế hệ trẻ năng động, sáng tạo trong công việc. Tôi thực sự khâm phục cách suy nghĩ chính chắn và sâu sắc của Thư khi nhận xét về một vấn đề trong công việc.Hoàn toàn không dựa trên cảm tính hay tình cảm khi đánh giá công việc, Thư đã đưa ra những nhận định chính xác và rất thông minh khiến cho những người lãnh đạo công ty và đồng nghiệp đều nể trọng thậm chí ganh ghét.

Tài giỏi là thế, thông minh là thế nhưng Thư không bao giờ tự cao mà luôn biết nhún nhường, nhất là với Khoa và mẹ chồng. Đã không biết bao nhiêu lần Thư phải chịu đựng những lời nặng nhẹ của bà Đặng, phải âm thầm khóc để giữ cho gia đình được hạnh phúc. Một người phụ nữ như Thư quả thật rất đáng yêu và đáng quý. Ngày nay, nhiều cô gái có được chút học vấn cao là đã vênh mặt và thích chứng tỏ mình. Nhìn Thư và nhìn lại những cô gái đó, tôi thấy họ thật buồn cười và nghĩ đến câu "Thùng rỗng kêu to" của người xưa.

Không biết vô tình hay hữu ý mà hầu hết các nhân vật nữ trong phim đều là những người năng động, nhạy bén và luôn có cách nhìn nhận sự việc đúng đắn hơn cánh mày râu. Đâu chỉ có Thư là người xuất sắc trong công việc mà Nương, Thuần, Tuệ, Tú cũng là những cô gái hỗ trợ đắc lực cho công việc kinh doanh. Ý kiến của họ hầu như lúc nào cũng vừa đúng đắn lại vừa có tình có lý. Rồi bà Đặng, luật sư Vân Hồng, tuy là những nhân vật mang tính phản diện và cực đoan trong cách ứng xử nhưng họ cũng đã cho thấy phụ nữ có thể làm được những việc lớn như điều hành một công ty hay làm cho một công ty khác phải điêu đứng.

Hướng nghiệp là một trong số ít bộ phim truyền hình của Việt Nam cuốn hút được khán giả. Phim hấp dẫn bởi những vấn đề nó đề cập mang tính đương đại cao, nhất là về lối sống, tình bạn và tình yêu của giới trẻ.Với tôi, tình bạn và hình ảnh những người phụ nữ trong phim là rất ấn tượng. Tôi cũng hiểu rằng trong cuộc sống để tìm được những thứ đó hoàn hảo như phim quả là không tưởng; nhưng dù sao chăng nữa phim đã cho tôi những bài học quý về cuộc sống, giúp tôi thêm vững bước trong cuộc đời, trong đó không thể thiếu những người bạn tốt.

8/10/06

Dù sao cũng bị mất ngủ!

Giấc ngủ vốn là một thứ vô cùng thiết yếu trong cuộc sống. Chính vì lẽ đó mà người ta vẫn thường dùng từ ăn ngủ như một từ ghép để chỉ sự quan trọng của hai hành động giúp duy trì cuộc sống con người. Cũng có nhiều người vẫn bảo rằng "Ăn được ngủ được là tiên". Câu nói này hoàn toàn chính xác. Thử nghĩ một người dù giàu có đến đâu và được ăn những món ăn bổ dưỡng đến đâu nhưng không thể ngủ thì dần dà sức khoẻ cũng bị sa sút.

Trong cuộc sống đôi lúc ta phải đối diện với những tình huống bị mất ngủ. Những khi ấy thì thật sự rất khó chịu, cứ nằm lăn qua lăn lại, mắt thì nhắm nghiền mà đầu thì không tài nào đi vào giấc ngủ được. Mất ngủ cũng có dăm ba đường, có thể do ban ngày ngủ nhiều quá, hoặc vì một chuyện gì đó khiến ta quá hứng khởi hay quá lo lắng. Những lý do đó thì phải chịu thôi vì do chủ quan của mình gây ra, nhưng cũng có nhiều lúc ta bị mất ngủ do nguyên nhân khách quan; cái này tôi gọi là "mất ngủ cưỡng bức".

Bị mất ngủ cưỡng bức thì càng khó chịu hơn nhiều vì khi không mình lại trở thành nạn nhân. Sau một ngày làm việc mệt nhọc về đến nhà chỉ mong tìm được không khí thoải mái, thư giản để có thể dễ dàng có được một giấc ngủ đầy đủ, ít nhất khi trời đã về khuya. Thế nhưng tại nơi ta tưởng là bình yên nhất để có được một nhu cầu giản dị là ngủ lại chính là nơi mang lại những cơn mất ngủ cưỡng bức thường xuyên.

2/10/06

Tản mạn với quê huơng

Cuối tuần rồi tôi có dịp về quê. Lần nào cũng vậy, khi ngồi trên xe về nhà, lòng tôi luôn cảm thấy nôn nao. Những dãy nhà hai bên đường, những hàng cây, những chiếc cầu, những xóm nhỏ ven sông, tôi đã gặp biết bao nhiêu lần mỗi dịp đi - về, ấy vậy mà lần nào cũng cảm thấy hân hoang để nhìn ngắm lại tất cả. Qua Bến Lức, Tân An rồi đến Trung Lương, Cái Bè, Cai Lậy, quê nhà càng trở nên gần hơn. Khi xa xa thấy thấp thoáng mấy tấm bảng quảng cáo to tướng, tôi biết mình đã về đến cầu Mỹ Thuận. Hành khách trên xe ai cũng cảm thấy hân hoan khi sắp đến nhà. Vài người đã líu tíu nhắc với bác tài cho họ xuống ở Cái Tàu, Nha Mân.

Image Image

Xe vù vù chạy lên cầu. Hai bên là những cảnh tượng thật tuyệt đẹp. Những sợi dây cáp của chiếc cầu nhìn từ đàng xa ngỡ như rất nhỏ bé nhưng khi đến gần chúng trở nên rất to lớn và cứng cáp như những cây cột nhà. Từ trên cầu phóng tầm nhìn ra xa là ngút ngàn một màu xanh của những vườn trái cây trông như một tấm thảm khổng lồ. Con sông Tiền như một tấm lụa phấp phới vắt ngang tấm thảm xanh biếc như để góp thêm một gam màu tươi mát cho bức tranh thiên nhiên trầm lặng.

Đoạn đường từ Mỹ Thuận về Sa Đéc thật lắm chông chênh. Hai năm trước đây khi người ta hô hào việc nâng cấp Quốc lộ 80 đoạn Mỹ Thuận - Vàm Cống, người dân trong vùng hết sức hân hoan mong đến ngày có được một con đường rộng, láng và đẹp. Ấy vậy mà đến nay con đường vẫn ngỗn ngang cát đá. Đoạn đường thuộc Vĩnh Long có thể coi như đã xong, còn đoạn của Đồng Tháp thì vẫn là một công trường vĩ đại đi cùng năm tháng.

Chiếc xe giờ đây như một con tàu đang vượt sóng lớn giữa đại dương. Lúc thì nhô lên, lúc thì chuối xuống; người ngồi trên xe bao phen giật thót lên mỗi khi xe qua những đoạn có nhiều ổ gà. Ở hai bên đường, những căn nhà phủ đầy bụi cát; cây cối trông như những anh công nhân vất vả lâu ngày không được tắm rửa. Người dân ở đây dường như cũng đã học được cách sống chung với bụi. Một bác đang đứng trước nhà tưới nước cho đoạn đường; nhiều căn nhà không biết tự bao giờ đã có những tấm bạc che kín trước cửa.

Tôi thật sự ngán ngẫm khi đi qua con đường này, làm thế này thà không làm còn hơn! Nhiều người đồn đại rằng nhà thầu làm con đường đã bỏ trốn. Nhưng không lẽ vì thế mà bỏ mặc con đường còn đang dang dở hay sao? Thật tội nghiệp con đường khốn khổ, chắc các quan không có dinh thự ở đây nên không chút mải mai để ý đến nó. Từ gần mấy mươi năm nay, khi người ta chọn được thủ phủ mới cho tỉnh, và họ cũng đã mở được con đường mới để đến đó mà không cần đi qua Sa Đéc, cái thị xã vốn đã cổ xưa càng trở nên tụt hậu, ngay cả con đường huyết mạch để đi đến đó họ làm cũng cà tàng khiến nó giờ đây trở thành một chướng ngại bất đắc dĩ cứ ngày ngày trêu người đi đường, thách thức sự kiên nhẫn và sức chịu đựng của họ.

Sau bao nhiêu dằn xốc, sau bao nhiêu lắc lư, sau bao nhiêu nhấp nhô, chiếc xe cũng hoàn thành được sứ mạng vượt qua các chướng ngại để tiến gần hơn đến Sa Đéc. Giờ đây xe đang đi qua xóm lò gạch. Ở đây có rất nhiều cơ sở sản xuất gạch, phần lớn đều nằm ở cái cồn cách con đường bởi một đoạn của con sông Tiền chảy qua đây. Bên kia cồn, các lò gạch nằm gần như san sát nhau, trông như những cái trứng khổng lồ bị cắm dựng đứng xuống đất. Không biết người ta đã tìm đất ở đâu đem về nung gạch mà trong suốt bao nhiêu năm qua các lò vẫn ngày ngày âm thầm sản xuất ra những viên gạch ống, gạch thể, những miếng ngói, những miếng gạch tàu để cung cấp cho cả một vùng rộng lớn.

Dọc đường đi, nhiều hành khách đã xuống rải rác. Khi xe chạy vào địa phận Sa Đéc, trên xe chỉ còn khoảng phân nửa số người ban đầu. Thị xã nhìn tổng thể thấy rất bề bộn. Mặc dù đã ở trung tâm nhưng các con đường cũng gồ ghề; phố xá thiếu sự ngăn nắp; những vũng nước mưa, những bụi cỏ, những đống phế liệu, tất cả làm cho thị xã thiếu mất sự văn minh. Ở một thị xã khác của tỉnh, con đường nào cũng rộng, láng, sạch; còn ở đây đường phố xuống cấp như miếng vỏ chanh vừa bị vắt hết nước.

Image Image

Qua cầu Hoà Khánh là đến ngay chợ Sa Đéc. Từ trên cầu nhìn thẳng về phía chợ là một hàng dù của các sạp hàng nối tiếp nhau trông như những cây nấm mọc xếp hàng dọc theo bờ sông. Xe cũng đã đến bến. Một số hành khách xuống xe, một số vẫn nán lại đợi lát nữa bác tài đưa về tận nhà. Nhà tôi tuy không gần đây lắm nhưng cũng không quá xa. Do đó tôi quyết định xuống xe và đi bộ về nhà, chủ yếu là để có cơ hội ngắm nhìn lại thị xã. Vài năm trở lại đây khu vực xung quanh chợ có nhiều biến chuyển. Nhiều căn nhà và cửa hàng mới mọc lên làm cho bộ mặt thị xã thêm phần sáng sủa nhưng chúng cũng chỉ như vài tấm vải nhung vá lên một chiếc áo đã sờn vai. Tôi vẫn mong có ngày thị xã sẽ khoác lên mình chiếc áo mới tươm tất và lộng lẫy.

Nắng sớm chiếu rọi khắp nơi sưởi ấm cho thị xã bé nhỏ nằm cạnh sông Tiền lộng gió. Tôi rạo bước về nhà trên con đường quen thuộc. Xa xa tiếng nhạc xập xình từ quán cà phê, tiếng người mua bán í ới, tiếng xe chạy vù vù, tiếng mấy bác xe ôm líu ríu mời, tất cả hoà trộn lại tạo nên một cảm giác thanh bình, hiền hoà và thân ái của quê hương.

Nhà ông Năm Kiến Vàng - Vĩnh Long

 Hôm nay đưa ba đi bó thuốc ở nhà ông Năm Kiến Vàng ở Vĩnh Long. Xuất phát lúc 5h30 đến 7h30 thì đến nơi. Đến TP Vĩnh Long chạy lòng vòng mộ...