
Cuộc sống ở quê vẫn cứ quanh đi quẩn lại những chuyện đó. Ở nhà không có việc gì làm nên yêu sớm và kết hôn sớm. Thực ra chị năm nay cũng đã hai mươi, cái tuổi dư sức kết hôn theo luật nhưng tôi thấy vẫn còn quá sớm. Nếu như chị có điều kiện học hành đến nơi đến chốn, có một việc làm ổn định thì ắt hẳn sẽ có nhiều cơ hội để lựa chọn và cũng có thời gian đủ để có những suy nghĩ chính chắn hơn về tình yêu và hôn nhân.
Nhưng nhiều lúc nghĩ lại thấy như chị cũng không phải là xấu. Cuộc đời vốn đòi hỏi con người phải trả giá cho những đòi hỏi của mình. Nếu cô này muốn có công danh sự nghiệp thì cô phải đánh đổi nó bằng sự thiệt thòi về một mặt nào đó, trong đó có chuyện tình cảm. Bạn nói rằng bạn là người giỏi, là người kiếm được nhiều tiền nhưng đến tận bây giờ bạn vẫn chưa có một cuộc tình vắt vai thì liệu bạn có thật sự hạnh phúc?
Tôi chợt nhớ lại những lời khuyên rằng khi muốn làm điều gì thì hãy làm ngay bây giờ đừng đợi đến khi mình làm xong một viêc khác vì biết đâu mình sẽ không còn cơ hội để làm nữa. Quan niệm đợi đến khi có công danh sự nghiệp rồi mới nghĩ đến chuyện tình cảm không phải lúc nào cũng tốt vì đôi lúc mình phải trả giá bằng sự cô đơn suốt cuộc đời.
Dù sao chăng nữa, trong dòng họ có đám cưới thì đó là một tin vui, tôi phải sắp xếp để có mặt cho bằng được trong lễ cưới để chia vui cùng chị. Có một lần nói đùa với chị, tôi đã nói rằng "Chừng nào mày có chồng tao sẽ kêu mày bằng chị"; và bây giờ tôi đang chuẩn bị để thực hiện lời nói của mình nhưng không chắc có thay đổi cách xưng hô được không nhưng tôi sẽ thử.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét