10/12/10

Miệng lưỡi thế gian

Ai cũng có miệng và miệng dùng để nói. Có người dùng miệng của mình để phát ra bao nhiêu là lời hay ý đẹp. Lời nói của họ làm người khác cảm thấy hạnh phúc, yêu đời, mang lại cho họ tình yêu thương từ mọi người xung quanh. Một người nói chuyện có duyên có thể dùng miệng của mình vào công việc nhằm đem lại lợi ích cho bản thân họ và nơi họ đang phục vu. Họ thật không uổng phí cuộc đời khi có một cái miệng như thế. Nhưng đáng buồn thay, thế gian vẫn còn sót lại bọn ăn đằng sóng nói đằng gió, ăn gian nói dối, ăn xuôi nói ngược. Chúng dùng miệng lưỡi xấu xa để nịnh hót nhằm mưu lợi cá nhân, rồi còn đâm bị thóc thọc bị gạo nhiều lúc cũng chẳng vì mục đích gì ngoài việc nói cho sướng miệng.

Người xưa thường nói "Ngậm máu phun người dơ miệng mình". Cho dù bọn người xấu có khua môi múa mép tới đâu thì không sớm thì muộn cũng bị mọi người xung nhận ra chân tướng. Và hiển nhiên bọn chúng sẽ ngày càng trở nên lố bịch trong mắt mọi người khiến chúng ngày càng bị mọi người tẩy chai và xa lánh. Chúng sẽ bị miệng đời chê cười mãi mãi.

20/10/10

Cơm bụi

Tối nay đi làm về tôi lại khổ sở nghĩ xem mình sẽ đi ăn cơm ở đâu. Không lẽ lại cơm tấm? Ôi tôi đã ngán cơm tấm đến tận cổ rồi. Những miếng thịt nướng khô khốc và những mớ mở hành nhớp nháp, chỉ mới nghĩ đến thôi đã thấy hết muốn ăn. Lang thang trên đường để tìm một quán ăn mới, tôi cảm thấy hơi tuyệt vọng vì trong cái xóm này buổi tối chỉ toàn là cơm tấm. Những quán tôi thấy ăn được không hiểu sao cứ nối nhau dẹp tiệm.

Tôi ghé lại một quán nọ trên đường.Quán này tôi đã đi ngang nhiều lần nhưng chưa khi nào ghé vi nghĩ nó cũng như những quán cơm tấm khác. Quán trông bình dân nhưng khá đông khách. Cậu bé phục vụ đưa tờ thực đơn để tôi chọn món. Khá bất ngờ, tôi thấy quán bán khá nhiều thức ăn. Món mặn, món xào và canh đều có cả. Thật thú vị là có nhiều loại canh rau như xà lách xoong, cần ô, bông cải. Quán lại phục vụ theo cách ai gọi món gì thì sẽ làm tại chỗ, không dùng đồ nấu sẵn nên món ăn đem ra luôn nóng hổi. Tôi gọi cơm xào hải sản và canh xà lách xoong. Thức ăn nấu hơi mặn nhưng nói chung ăn ngon miệng. Canh rau nấu với thịt nạt xắt lát cũng khá giống canh ở nhà. Nói chung nơi nào có bán canh rau ngon là tôi chọn.

Thật tiếc là đến tận bây giờ tôi mới biết quán này nhưng dù sao từ đây tôi đã tìm ra lời giải cho câu hỏi muôn thuở và nhàm chán "Tối nay ăn gì?".

Khúc tình xưa - Lệ Quyên


15/8/10

Hoa hậu Việt Nam 2010

MC Anh Tuấn và người đẹp Ngô Mỹ Uyên dẫn dắt chương trình chung kết.


 Sau màn chào mừng của 37 thí sinh trong đồng phục áo dài trắng là phần thi Áo dài tự chọn. Trong ảnh là bộ áo dài thướt tha được khen ngợi của thí sinh Đào Mai Uyên Thảo.


 Bộ áo dài lấy ý tưởng từ chiếc áo tứ thân của Vũ Thị Hoàng My.


 Các thí sinh trong phần thi trang phục áo tắm.


  Đặng Thị Ngọc Hân trong phần thi bikini.


 Các cô gái trong Top 20 thi diễn trang phục dạ hội.


Ban tổ chức trao các giải thưởng phụ trước khi công bố Top 10. Nguyễn Phạm Bích Trâm nhận giải Tài năng.


Huỳnh Bích Phương được Hoa hậu VN 2006 Mai Phương Thúy trao giải Người đẹp có gương mặt khả ái - Miss Eurowindow.


 Đàm Vĩnh Hưng và Mỹ Tâm góp vui đêm chung kết bằng màn song ca tình tứ "Trái tim không ngủ yên".


 Từ Top 10, Ban giám khảo chọn ra 5 gương mặt xuất sắc để vào vòng Ứng xử.


 Phần trả lời ứng xử của Đặng Thị Ngọc Hân.


 Hoàng My (SBD 396) khi nghe tên mình được giải Á hậu 1.


 Ngọc Hân quá xúc động khi biết mình đoạt vương miện Hoa hậu Việt Nam 2010.


 Từ trái sang: Á hậu 2 Thùy Trang, Hoa hậu Ngọc Hân và Á hậu 1 Hoàng My.

4/7/10

Ký ức mưa

Hơn mấy tháng nay trời nóng như đổ lửa, ai ai cũng cảm thấy khó chịu và mong chờ những cơn mưa đến. Tôi cũng vậy. Có mưa, khí hậu sẽ dịu mát và dễ chịu, tinh thần con người cũng cảm thấy thoải mái hơn. Nhưng với tôi mùa mưa cũng gợi lại nhiều kỷ niệm thuở nhỏ. Nghĩ kỹ lại hóa ra hồi nhỏ tôi không không thích mưa cho lắm.

Ấn tượng nhất chắc có lẽ là ký ức về những ngày đi học trên con đường lầy lội bùn đất. Tôi không sao quên được con đường đất sét trơn trợt với bao nhiêu là vũng sình. Sình đất bám vào đầy hai bánh xe đạp và đôi dép của tôi khiến bước đi của tôi vừa nặng nề vừa chậm chạp. Trước khi ra đường lớn, tôi phải tìm nơi rửa sạch bùn cho xe nhưng làm sao mà lau sạch những đốm đất li ti đã bám trên ống quần. Cũng đành để thế mà vào lớp học.

Đó là chuyện đi học của tôi. Còn ở nhà, ba mẹ tôi cũng nhọc nhằn hơn vì mưa. Nghề làm bột của nhà tôi phụ thuộc rất nhiều vào thời tiết. Ai cũng nhấp nhỏm xem chừng sự thay đổi trên bầu trời. Trời chỉ mới kéo mây đen là mọi người phải chạy đi đem bột đang phơi vào nhà. Nhiều khi đang ăn cơm cũng phải bỏ dở. Hình ảnh ba tôi ở trần đội mỗi chiếc nón lá chạy tới lui ngoài mưa để cột những tấm mủ khiến tôi cứ nhớ mãi. Rồi có đêm mưa tầm tả dột ướt cả chuồng heo. Tôi và mẹ phải phải chạy ra để che chắn từng chỗ một. Những lúc đó tôi chỉ mong sao mùa mưa càng qua nhanh càng tốt.

Thời gian có thể  xóa nhòa tất cả nhưng những gì thuộc về ký ức thiêng liêng thì không sao phai nhạt. Giờ đây mỗi khi trời rào rào đổ mưa và nhìn thấy ai đó phải băng mình dưới mưa để làm việc thì những hình ảnh xưa lại hiện về. Bất giác tôi nhớ đến câu hát mộc mạc ân tình của nhạc sĩ Bắc Sơn "Cha còn dầm mưa, tàn cơn mưa giông, mẹ gần về chưa".

12/6/10

Xóm đỏ đen

Mọi người ở đây hầu như ai cũng có máu cờ bạc. Hằng ngày tôi vẫn hay nghe người ta bàn tán về số đề. Bất kỳ một sự việc, hình ảnh nào cũng khiến người người ta liên tưởng đến những con số như biển số xe của một người lạ đi ngang qua, một số điện thoại gọi đến. Một hôm tôi nghe một bà vốn là người tu tập tại gia hỏi người hàng xóm con rồng đất số bao nhiêu vì bà vừa nằm mơ thấy nó. Đúng là đệ tử phật gia nằm mơ có khác! Bà hàng xóm nghĩ nát óc để tìm trong danh sách số đề nhưng cũng không tài nào tìm được con số đành bàn chuyện cho bà phật tử mua con số khác.

Không chỉ có số đề, bài bạc cũng là thứ tiêu khiển không biết chán của họ. Dù là cụ già lơ phơ tóc bạc hay một thanh niên mới lớn, dù đàn ông hay đàn bà, dù giàu có hay nghèo khổ, người ta vui vẻ cùng chơi bài với nhau từ ngày này qua ngày khác. Vừa chơi vừa cười nói rôm rả nhưng cũng có khi chửi bới òm sòm rồi lại dắt díu nhau lên phường "đàm đạo". Nhưng cho dù có chửi nhau tát tệ, đánh nhau u đầu bể trán hay thưa kiện nhau lùm xùm nhưng chỉ một thời gian mối quan hệ của họ lại trở nên bình thường nhờ sợi dây cờ bạc nối kết.

Lễ khai mạc World Cup

Vòng chung kết Cup bóng đá thế giới lần thứ 19 bắt đầu chiều tối thứ sáu với lễ khai mạc đơn giản, nhưng đậm phong cách truyền thống châu Phi: hoang dã, vui tươi và rộn rã thanh âm.

Buổi lễ kéo dài khoảng 30 phút diễn ra trên sân Soccer City 94.000 chỗ ngồi - sân lớn nhất châu Phi. Chương trình khai mạc được chia làm 6 phần, gồm chủ yếu là những lời ca, điệu nhạc rộn rã từ các ca sĩ nổi tiếng của Nam Phi, Algeria hay Ghana, không có hiệu ứng ánh sáng hoành tráng vì diễn ra buổi chiều địa phương - thành phố Johannesburg. 

 Cựu tổng thống Nelson Mandela vắng mặt tại Lễ khai mạc vì tuổi già và cái chết bất ngờ của cô chắt gái 13 tuổi tối hôm trước vì tai nạn, nhưng tên ông - vị anh hùng dân tộc Nam Phi - vẫn hiện diện trên khán đài ở khu dành cho CĐV Mexico, đội thi đấu với chủ nhà ở trận mở màn.

 Máy bay của Không lực Nam Phi chuẩn bị bay qua sân Soccer City.

 Các vũ công nhảy vũ điệu của thổ dân.

 Những ngôi sao, trong đó có Cristiano Ronaldo, được kỳ vọng góp sức tạo nên một kỳ World Cup thành công như mong đợi của nhiều người.

 Các đội chưa thi đấu, CĐV đã mơ Cup vàng.

 Một CĐV mang mặt nạ trong lễ khai mạc.

 Các khán đài tràn ngập màu vàng truyền thống của CĐV Nam Phí, gần như không còn chỗ trống.

 Ca sĩ R&B Kelly của Mỹ.

 Lễ khai mạc đúng chất châu Phi, đậm màu sắc và tràn ngập tiếng ồn.

 Lễ khai mạc không hoành tráng, nhưng xứng đáng được coi là một buổi nhạc hội, với màn trình diễn của gần 1500 người bao gồm các nghệ sĩ, vũ công, diễn viên, tình nguyện viên…

 Soccer City cũng là nơi tổ chức lễ bế mạc của kỳ World Cup đầu tiên trên đất châu Phi, vào tối ngày 11/7.
(Theo Express)

11/6/10

Theme mới của Blogspot

Hôm nay vào Blogspot, thật bất ngờ khi thấy chức năng chỉnh sửa theme đã được cải tiến. Hết sức mừng rỡ, tôi vội vào khám phá bởi vì hầu như từ trước tới giờ, Blogspot không bổ sung gì mới cho chức năng năng này. Thoạt đầu tôi nghĩ có lẻ chỉ có một số theme mới được bổ sung nhưng hóa ra chức năng này đã được đổi mới hoàn toàn. Các template có sẵn đều khá bắt mắt và chuyên nghiệp. Người dùng còn có thể tùy chỉnh ảnh nền, kiểu chữ, cách bố trí một cách rất thuận tiện. Mặc dù trước đây, tôi vẫn có thể tìm các template từ các nguồn cung cấp khác nhưng dùng cái do chính hãng cung cấp vẫn thấy thích hơn. Phải công nhận rằng Google đã không làm thì thôi, hễ làm thì cái gì cũng đáng giá. Gần đây tôi phát hiện có nhiều người nước ngoài dùng Blogpost nhưng tiếc thay ở mình thì lại không. Một dịch vụ tuyệt đến thế sao lại có thể bỏ lỡ chứ!

10/6/10

Hè oi bức

Năm nay tôi có dịp "tận hưởng" mùa hè và thật sự hiểu nó nóng bức đến cỡ nào. Bắt đầu từ 10 giờ sáng là cái nóng bắt đầu hừng hực. Căn phòng của tôi lại bít bùng nên không khí càng trở nên ngột ngạt. Từ 12 giờ trưa thì hơi nóng hoành hành dữ dội. Sàn gác nóng ran đến nỗi không thể nằm xuống huống gì đến ngủ trưa. Những giờ phút đó tôi có thể làm gì được nữa? Không dám ra đường vì trời như đổ lửa. Vậy là tôi ngồi, ngồi và đọc sách. Tôi đã tốn mấy trăm ngàn để mua sách về đọc trong những ngày này. Thật may là bộ sách tôi đọc rất lôi cuốn nên đọc mà quên cả thời gian.

Đợi đến khoảng 4 giờ chiều cho khí hậu dịu bớt tôi mới có thể ngã lưng nhưng lúc này vẫn có cảm giác như nằm trên vĩ nướng. Nằm mới vài phút mà lưng đã ướt đẫm mồ hôi. Buổi tối cũng khó mà ngủ được cho đến tận 12 giờ khuya. Ngay đến giờ đó, chạm tạm xuống sàn gác tôi vẫn thấy nó còn nóng mặc dù căn phòng luôn được bật quạt. Cho đến hôm nay thì trời không còn nóng dữ dội như vậy nữa. Đã có vài con mưa yếu ớt mấy ngày nay nhưng như vậy cũng chưa đủ để xua tan cái oi ả của một mùa hè tồi tệ nhất từ trước đến nay.

21/4/10

Những ngày nóng bức

Cả tháng nay trời nóng đến phát điên. Chỉ khoảng 9 giờ sáng là trời bắt đầu oi bức. Nói ra như vậy bởi tôi là người phải hứng chịu sự khổ sở vì nắng. Có những hôm phải chui vào những nơi  bị ánh nắng chiếu vào trực tiếp. Đứng trong đó tôi cảm nhận được từng giọt mồ hôi đang ròng ròng đổ. Người ta bước vào một vài phút đã không chịu nỗi vậy mà tôi phải giam mình cả buổi trong đó. Bước ra ngoài thì ôi thôi người ngợm không giống ai, ướt mem từ đầu đến chân. Trong bộ dạng như thế tôi không dám bước vào phòng máy lạnh ngay mà phải đi lòng vòng bên ngoài cho khô người trước vì sợ sự thay đổi nhiệt độ đột ngột sẽ dễ gây bệnh. Nhưng rồi tôi cũng bị bệnh, phải uống thuốc gần 2 tuần. Đúng là thời tiết thật khắc nghiệt.

Đầu giờ chiều nay tôi lại phải rong ruổi ngoài đường dưới cái nắng đổ lửa. Có người nói rằng dạo này không nên ra đường từ 10 giờ sáng đến 4 giờ chiều vì ánh nắng quá chói chang rất dễ gây ung thư da. Nghe mà thấy sợ. Dù khi ra đường, người tôi dường như kín từ đầu đến chân, chỉ trừ hai bàn tay, khu vực cổ và hai tai nhưng tôi vẫn không cảm thấy an tâm. Tôi vẫn có cảm giác nóng rát hai vành tai sau khi đi năm sáu cây số ngoài đường. Thành phố vốn dĩ đã ô nhiễm trầm trọng vì khói bụi nay lại bị nắng nóng hoành hành thì sức khỏe của người đi đường càng bị đe dọa. Qua những lần một mình ngược xuôi trên đường phố Sài Gòn dưới cái nắng cháy người, nhìn thấy những con người phải mưu sinh trên đường và so sánh với những người  ngồi  mát hưởng bát vàng, tôi luôn tự hỏi phải chăng mọi người đều có số phận được sắp đặt sẵn như lời Nguyễn Du đã từng nói:

Bắt phong trần phải phong trần
Cho thanh cao mới được phần thanh cao

9/4/10

Mệt

Hôm nay tôi cảm thấy thật mệt mỏi. Chiều nay, sau giờ làm định ăn phở xong rồi lại làm tiếp nhưng trong người cảm thấy thật uể oải nên đành đi về. Ngày mai là là Thứ Bảy, tôi định không đi làm nhưng nghĩ còn nhiều việc chưa xong nên đành bỏ qua một bên ý định nghỉ ngơi ngày cuối tuần.

Mấy hôm nay tôi cứ ho liên tục. Buổi tối nhiều khi đang ngủ bỗng dưng phát lên ho thật khổ sở. Đến hôm nay, cổ họng tôi trở nên đau rát. Tối nay, trên đường về, tôi ghé qua hiệu thuốc Tây để mua thuốc uống. Người bán ngạc nhiên khi gặp lại tôi. Tôi bảo chị ta cho liều mạnh hơn lần trước. Tôi thấy chị ta cho loại thuốc khác lần trước, nhiều thuốc hơn và nhiều lần uống hơn. Về đến nhà tôi chỉ kịp uống thuốc rồi lăn ra nằm, người nóng ran, mặt cay xè. Tôi vừa xem TV vừa mơ màng ngủ.

4/4/10

E63




Chủ nhật tuần rồi, tự dưng nổi hứng chạy ra tiệm mua cái điện thoại di động mới. Tôi chỉ nghĩ đơn giản nếu thích thì cứ mua đừng chần chừ đắn đo làm gì. Thực ra cái 6300 tôi đang xài vẫn còn rất tốt và mới dù đã xài được một năm rưỡi. Mua cái E63 này cốt để dùng chức năng wifi và 3G của nó chứ dùng nó để nghe nhạc thì thua xa 6300.

Hôm đi mua mọi việc cũng không suôn sẻ lắm. Vào Thế giới Di động cũng khoảng 5 giờ chiều mà đến 10 giờ tối mới về nhà. Đầu tiên tôi chọn cái màu đen. Sau khi trả tiền xong xuôi phải tốn hơn 1 tiếng đồng hồ ngồi đợi chép dữ liệu từ máy cũ qua. Xong xuôi, tôi đem máy ra thử. Mới vào lướt web được vài phút thì máy tắt nguồn. Đem lại cho kỹ thuật xem, anh ta bảo có lẽ máy không tương thích với thẻ nhớ 8GB và bày cho tôi cách tháo thẻ nhớ ra rồi về nhà xài thử xem có bị nữa không. Nghe lời anh ta, tôi đem máy về nhà và gọi điện về quê. Mới nói được vài câu nó lại tắt nguồn tiếp. Mở nguồn lên để nói tiếp thì cũng chưa đấy 1 phút nó lại tắt. Tôi lại mang nó ra tiệm. Họ đổi lại cho tôi cái khác màu xanh. Lại phải tốn gần 2 tiếng nữa để đợi cài lại. Cái này xài thì tạm ổn. Từ lúc đem về tới giờ nó cũng có một lần bị tắt nguồn nhưng tôi cũng không vội mang ra tiệm, cứ để xem sao. Đến hôm nay là đúng một tuần. Mong là nó sẽ không có vấn đề gì.

Lần đầu xài loại điện thoại có bàn phím Qwerty cũng hơi lạ lẵm. Mò mẫm mấy bữa mới biết cách viết chữ in hoa và tiếng Việt. Thì ra dòng máy này gõ tiếng Việt theo kiểu Telex mà trước giờ tôi chỉ biết VNI; đến giờ vẫn chưa nhớ nỗi quy tắc của nó. Còn cái vụ nhận email nữa chứ, làm hoài vẫn không được, nó cứ 'Testing network connection' hoài. Quậy tung mấy ngày cuối cùng nó cũng chịu hiện ra chỗ điền email và password. Có cái này, đi đến đâu tôi cũng mang ra để dò mạng WLAN và hầu như chỗ nào trong thành phố này cũng có nhưng hầu như đều có password. Máy này được cái màn hình to nên chữ nhìn cũng đỡ bị mỏi mắt hơn. Nhà có mạng Internet nhưng không xài, lại hay dùng máy di động vào bằng GPRS, cốt vì muốn xem web trên loại máy này ra sao.

Mặc dù mua máy mới nhưng tôi cũng không nỡ bán máy cũ vì nó nhìn sang trọng và nghe nhạc rất hay. Với lại tính tôi rất quý các đồ vật đã gắn bó với mình, nhất là những món mà tôi đã rất cố gắng mới có được. Chúng là những người bạn thân thật sự của tôi. Tôi có thể sẽ tặng chiếc điện thoại cũ cho một người tôi tin tưởng với điều kiện khi nào không xài nữa thì trả lại cho tôi chứ không được bán.

Nhà ông Năm Kiến Vàng - Vĩnh Long

 Hôm nay đưa ba đi bó thuốc ở nhà ông Năm Kiến Vàng ở Vĩnh Long. Xuất phát lúc 5h30 đến 7h30 thì đến nơi. Đến TP Vĩnh Long chạy lòng vòng mộ...