Có những ước mơ tưởng chừng rất đỗi bình thường nhưng ta cứ mãi tìm hoài mà không được. Ngày trước sống xa nhà mình cứ nghĩ nếu xin được về quê làm thì cuộc sống sẽ ổn định hơn. Nhưng khi về quê rồi thì mong ước sum họp cũng không dễ đạt được.
Nhiều khi cũng phải thừa nhận người tính không bằng trời tính, mọi việc dường như được định sẵn, mình có muốn cũng không được. Có lẽ ông trời thích trêu người, buộc con người phải trải qua đủ bao nhiêu nạn kiếp mới cho đạt thành ý nguyện.
Nhiều lúc cũng thấy tuổi thân, có cảm giác mình không như người bình thường. Bởi vậy mới nói ai cũng có nỗi khổ riêng, có những chuyện đối với người này là rất đỗi bình thường nhưng đối với người khác lại là điều quá xa xôi. Biết trách ai bây giờ, số phận đã vậy. Mình thì chấp nhận tất cả, chỉ mong những người thân của mình không ai bị tổn thương. Giờ chỉ ước sao "qua cơn bỉ cực tới hồi thới lai".
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét