26/5/09

Em thường hỏi vì sao cô hay khóc

Trong suốt bảy năm học ở phổ thông, tôi chỉ học Văn với hai cô giáo, một cô dạy ở cấp hai và một cô ở cấp ba. Mỗi cô với cách dạy riêng đã mang đến cho tôi những giờ học Văn thật lý thú. Đặc biệt cô giáo dạy Văn cấp hai của tôi là một người rất dạt dào tình cảm. Ngoài việc truyền đạt kiến thức cô còn cùng lớp tôi tham gia nhiều hoạt động, kể cho chúng tôi nghe những câu chuyện hấp dẫn, đọc cho chúng tôi nghe những bài thơ hay, trong đó có những bài do cô sáng tác.

Bắt đầu năm học lớp 6, chúng tôi là những đứa trẻ đến từ các ngôi trường khác nhau, học trong một lớp mới với một cô giáo mới. Có một điều thú vị là cô cũng là một giáo viên mới chuyển về trường năm nay và lớp tôi là lớp đầu tiên cô chủ nhiệm. Có lẽ vì thế mà cô luôn dành cho lớp tôi một tình cảm rất đặc biệt. Cô luôn muốn chúng tôi tốt về học tập lẫn đạo đức. Và khi những khi lớp chúng tôi có những chuyện làm cô không vui thì cô khóc.Tôi không nhớ cô đã khóc bao nhiêu lần vì chúng tôi nữa, chỉ nhớ cô đã viết một bài thơ khá dài nói về tình cảm của cô với lớp với hai câu thơ mở đầu là:

Em thường hỏi vì sao cô hay khóc
Cô khóc vì đã quá yêu em

Trong suốt năm học lớp 6, cô đã mang đến cho lớp chúng tôi những giờ học thật sinh động, những hoạt động vui chơi thật sôi nổi. Rồi sang năm lớp 7, trong những ngày tựu trường, chúng tôi tập trung tại lớp háo hức chờ cô đến sinh hoạt. Khi cô đến, vừa bước vào lớp cô đã oà khóc. Các bạn nữ không biết là đã hiểu ra chuyện gì không mà cũng oà khóc theo. Sau một hổi cô mới nghẹn ngào nói năm nay cô không còn chủ nhiệm lớp chúng tôi nữa. Các bạn nữ vẫn còn thút thít. Cô an ủi chúng tôi đừng buồn vì mặc dầu cô không còn chủ nhiệm nhưng cô vẫn dạy Văn cho lớp.

Như vậy là cô không còn dẫn dắt chúng tôi trong mọi hoạt động của lớp mặc dù vẫn tiềp tục dạy trong suốt bốn năm liền. Một lần khác, trong lớp có một bạn nữ bị một ai đó giấu mất cái cặp da. Cả lớp nhốn nháo đi tìm và chiếc cặp cũng được tìm thấy. Cô hỏi ai đã giấu, nhưng chẳng ai chịu nhận. Có lẽ cô đã biết thủ phạm là ai nhưng cô muốn bạn đó tự nhận lỗi. Nhưng lớp vẫn im bặt. Gương mặt cô thoáng vẻ buồn bã và có phần giận dữ. Cô bắt cả lớp quỳ gối trên băng ghế. Cô bắt đầu nói nhưng chỉ mới thốt ra vài lời thì giọng cô nghẹn ngào rồi vỡ oà thành tiếng khóc. Các bạn nữ cũng ngay tức khắc nước mắt tuôn trào như thể không muốn bỏ lỡ dịp khóc cùng cô. Mấy bạn nam thấy thế cũng hu hu khóc theo. Cả lớp cùng nhau khóc...

Giờ đây, nhiều năm trã trôi qua, chúng tôi đều đã đi làm, cô vẫn còn dạy và đã chủ nhiệm nhiều lớp. Nhưng tôi tin rằng trong mỗi chúng tôi ai cũng luôn nhớ về cô và tôi cũng tin rằng cô luôn nhớ chúng tôi vì lớp chúng tôi và cô có rất nhiều kỷ niệm, dù đó là những tiếng cười rôm rả hay những giọt nước mắt chứa chan, tất cả đều đẹp đẻ và thiêng liêng. Riêng tôi, những khi nghĩ về cô tôi vẫn thường ngâm nga hai câu thơ của cô:

Em thường hỏi vì sao cô hay khóc
Cô khóc vì đã quá yêu em

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Nhà ông Năm Kiến Vàng - Vĩnh Long

 Hôm nay đưa ba đi bó thuốc ở nhà ông Năm Kiến Vàng ở Vĩnh Long. Xuất phát lúc 5h30 đến 7h30 thì đến nơi. Đến TP Vĩnh Long chạy lòng vòng mộ...