Lần này về quê tôi nhận được một tin buồn não ruột, con chó yêu quý tôi đã qua đời. Khi vừa vào nhà không thấy Tô chạy ra mừng tôi đã linh cảm được điều đó. Tôi hỏi mẹ, mẹ không nỡ nói ra nhưng tôi cũng đã đoán ra và trả lời luôn, mẹ chỉ nói là đúng rồi. Từ lâu tôi đã chuẩn bị tinh thần cho một ngày tôi phải đối mặt với chuyện này.
Tính đến lúc này thì Tô đã sống với gia đình tôi được 12 năm và thực sự đã trở thành một thành viên của gia đình tôi. Nhớ ngày xưa lúc tôi đang học lớp 7 và còn ở nhà nội, vào một buổi sáng nọ bỗng có một con cún con chạy ngang. Con cún có màu đen mun, bốn chân, vòm cổ và hai mắt thì có lông trắng tựa như đi hài trắng, đeo khăn quàng cổ trắng và mang một cặp kính trắng. Vì thấy con cún quá đáng yêu, chú tôi liền bắt vào nhà nhưng ông nội tôi vốn không cho phép nuôi chó mèo trong nhà nên chú liền bảo tôi đem về nhà để nuôi. Nhìn con cún ú nu vì đang kỳ sổ sửa tôi đã vô cùng thích thú. Tôi cho cún con vào một cái giỏ và lấy xe đạp chở về nhà tôi. Con cún chính thức trở thành thành viên trong gia đình tôi từ lúc đó. Ba tôi đặt cho con cún tên Tô và từ đó về sau cái tên này đã nên thành thân quên với gia đình tôi, với cả những người hàng xóm và mở ra trào lưu đặt tên cho các con vật yêu của những người hàng xóm, một việc hầu như lạ lẫm với mọi người trong xóm tôi dạo đó.
Rồi Tô mỗi ngày một lớn và càng xinh đẹp hơn, nhất là bộ lông. Tô không to lớn cũng không nhỏ bé, vừa đủ để ôm gọn trong vòng tay để yêu thương. Bộ lông của Tô không xù, cũng không ôm sát thân mà là một bộ lông dài, thẳng mượt mà. Dọc theo sóng lưng là những chùm lông nhô cao hơn bình thường tạo thành một cái bờm đầy kiêu sa. Cái đuôi là một điểm nhấn đầy ấn tượng với những sợi lông dài bao quanh, phần lông phía trên màu đen, còn phía duới thì trắng. Đuôi của Tô lúc nào cũng xoắn tròn lại tạo thành dáng của một bông hoa đang xoè cánh mà ai nhìn vào cũng phải tắm tắc ngợi khen. Cái đuôi cũng chính là bộ phận biểu lộ cảm xúc của Tô. Tô vẫy đuôi để mừng mỗi khi một người trong gia đình đi đâu về nhà. Có những khi tôi và em gái tìm cách trêu Tô, cứ mãi gọi Tô Tô hoặc giả tiếng mèo, tiếng chuột, Tô cũng vẫy đuôi nhưng tuyệt nhiên vẫn nằm yên không hề chạy đến như để nói rằng: "Tôi đã nghe các anh chị rồi, tôi biết các anh chị đang trêu tôi nên tôi không lại đâu".
Đôi mắt của Tô thì đầy lém lỉnh. Cô nàng luôn đảo mắt qua lại mỗi khi có động tịnh mà chẳng buồn quay đầu để xem. Có vẻ như Tô hiểu đuợc được tiếng người và luôn chăm chú lắng nghe mọi nguời nói chuyện. Mỗi khi mẹ tôi đi đám cưới hay đám giỗ ở trong xóm là Tô biết ngay; hễ mẹ tôi vừa bước ra khỏi nhà là Tô vụt chạy theo, đến nơi thì chui ngay xuống gầm bàn nơi mẹ tôi ngồi. Khi tiệc đã xong và nghe mẹ nói là đi về thì Tô ngay tức khắc chạy trước ra ngoài đứng để đợi. Có những khi Tô chạy về nhà trước nhưng đợi mãi không thấy mẹ tôi về, cô nàng liền quay lại chỗ đó để tìm hoặc nằm mãi ở cổng nhà, mắt hướng về phía đó để đợi. Tô sinh một lứa thì được "kế hoạch hoá". Đó có lẽ là những cảm giác đau đớn nhất mà Tô phải chịu đựng bởi thời đó chưa có thuốc "triệt sản" mà phải dùng dao để "phẩu thuật". Nhưng có lẽ nhờ được "kế hoạch" mà Tô mới có thể sống lâu và khoẻ đẹp đến hơn mười năm.
Tô đã gắn bó với phân nửa tuổi thơ của tôi. Những ngày còn ở bên Tô, tôi thích ôm Tô vào lòng rồi vuốt ve và nói chuyện. Đáp lại Tô vẫy vẫy cái đuôi, hai tai duỗi thẳng xuống, đôi mắt thì chớp chớp, và đưa lưỡi ra liếm láp tay tôi. Rồi khi tôi vào đại học, phải xa gia đình, trong đó có cả Tô. Mỗi lần tôi về thăm nhà, Tô mừng khôn xiết, cứ phóng lên nguời tôi để được tôi ôm ấp và vuốt ve. Lần này tôi về, không được gặp Tô nữa, lòng tôi buồn ruời ruợi. Cảm giác trống trải và hụt hẫn cứ mãi vây lấy tôi. Đêm đầu ngủ ở nhà, tôi nghĩ nhiều về những kỷ niệm với Tô trong suốt những ngày thơ và hai dòng nước mắt tự dưng cứ trào xuống không kềm được.
Giờ đây tôi đã mất Tô mãi mãi. Dẫu biết rằng hơp-tan là lẽ thuờng ở đời nhưng cảm giác đau đớn khi mất đi một người bạn thân thíêt thì làm sao mà tránh được. Tôi đặt tựa cho bài viết này là Giã biệt bởi tôi tin vào luân hồi theo đó thì Tô chỉ xa tôi tạm thời và tôi có quyền cầu mong rằng Tô sẽ được hoá kiếp và lại tiếp tục trở thành một người bạn thân ở bên tôi để cùng tôi san sẻ những tâm tình và những nỗi buồn vui trong cuộc sống.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét