
Khi có ai mời mua vé số tôi thường từ chối; hành động này dường như trở thành phản xạ. Nhưng nhiều lúc lại suy nghĩ lại, nếu như mình mua biết đâu mình sẽ trúng độc đắc. Thế là tôi mua. Và tất cả những lần mua vé số của tôi đều xuất phát từ mong muốn rằng mình sẽ trúng giải cao nhất. Nhiều lúc ngồi buồn, tôi lại nghĩ vu vơ và tưởng tượng mình sẽ làm những gì một khi mình trúng số.
Có lẽ việc đầu tiên tôi làm là gọi điện báo cho gia đình biết. Tôi sẽ kỹ càng hỏi mẹ trước là xung quanh có ai không rồi mới tiết lộ bằng một giọng nói vừa đủ nghe. Phải cẩn thận chứ vì ngày nay bọn xấu rất nhiều và không biết đâu mà phân biệt. Sau đó tôi sẽ lặng lẽ đón một chuyến xe về quê để cùng ba đi lãnh tiền; hoặc nếu công ty xổ số có chuyển khoản thì mở một tài khoản rồi chuyển vô luôn. Như vậy sẽ rất an toàn.
Có nhiều tiền, món đồ đầu tiên mà tôi sẽ mua là một chiếc xe gắn máy. Phải mua một chiếc mới thôi, chiếc xe cub 78 mượn của cô Ba chạy đã mấy năm rồi giờ đã cũ, thỉnh thoảng lại giở chứng đạp hoài không nổ. Chạy chiếc này nhiều làm tay tôi giờ có thói quen xiết ga mạnh bởi chỉ có như thế mới có thể đuổi kịp mọi người khi đi chung trong một nhóm. Mấy lần về quê chạy xe khác, mẹ lại hỏi tôi: "Sao con chạy xe nhanh thế?", tôi trả lời ngay: "Con quen tay rồi mẹ à".
Kế đến tôi sẽ mua một chiếc điện thoại di động mới. Cái tôi đang xài ngày truớc cũng do cô Ba mua cho khi mới bắt đầu đi làm. Giờ đã gần hai năm vẫn chưa thể thay cái mới. Phần vì nó vẫn còn xài tốt, phần vì tôi thấy chưa cần phải thay mới. Nhưng nếu có dư tiền thì thay cái mới với nhiều tính năng hiện đại vẫn thích hơn. Có thể nói ra không ai tin nhưng thực tế tôi vẫn chưa có dịp dùng thử một chiếc di động với những tình năng mà nhiều người xem là quá tầm thường màn hình màu, tải hình, tải nhạc.
Nói đến những dự định thì có nhiều lắm nhưng điều làm tôi thích nhất có lẽ là mình sẽ có dịp thực hiện những hoải bảo từ thuở nhỏ của mình. Có lẽ tôi sẽ rời bỏ công việc hiện thời để chuyển sang một hướng khác. Ngày trước tôi thi vào ngành công nghệ thông tin chỉ vì thích đuợc làm những công việc như những kỹ thuật viên đồ hoạ truyền hình. Từ bé tôi đã rất thích xem Đài Truyền hình Cần Thơ, nay đổi tên là Trung tâm Truyền hình Việt Nam tại Thành phố Cần Thơ. Ngày đó ở quê rất ít ai thích xem đài này vì đài hầu như rất ít chiếu các chương trình giải trí. Riêng tôi lại rất thích và đến giờ vẫn vậy, đơn giản vì tôi thấy các kỹ thuật đồ hoạ của đài thật độc đáo và chuyên nghiệp. Nhưng khi vào đại học rồi tôi chỉ học theo các chương trình của trường, chủ yếu là làm các phần mềm quản lý. Vốn không có nhiều năng khiếu trong lãnh vực này, tôi đã phải rất cố gắng mới theo kịp chương trình học nên không thể dành thời gian theo học những gì mình yêu thích.
Tôi vẫn thường nghe kể về chuyện của những người trúng số độc đắc. Họ thường là những người không thích mua vé số, khi mua không vì mục đích muốn trúng, có người vì muốn giúp đỡ một cụ già bán vé số tội nghiệp nên mua hết, có người vì bị người bán nài ép mãi nên phải mua cho khỏi bị làm phiền. Còn tôi lần nào mua cũng có chủ đích, có lẽ vì vậy mà không bao giờ trúng. Nhiều lúc cũng muốn làm theo kiểu những người đã trúng như mua vé số của những người già nghèo khổ hay khi có ai mời thì giả vờ không mua để họ nài nỉ vài lần rồi mua hay mua vé số với một ý nghĩ tốt đẹp và cao cả là giúp kiến thiết đất nước. Nhưng đến giờ vẫn chưa lần nào trúng dù là lô đầu tiên.
Dẫu thế tôi vẫn hay nghĩ về viễn cảnh mình sẽ đuợc trúng số và lên kế hoạch cho những gì mình sẽ làm khi có nhiều tiền. Tôi còn nhớ có một lần có một anh trong công ty đố những người khác rằng khi một anh chàng nào đó gặp một ông tiên và đuợc ông cho chọn một trong các điều uớc là: thông minh, đẹp trai, giàu có thì anh ta sẽ chọn gì. Mỗi người đều có cách trả lời khác nhau. Cuối cùng anh đi đến kết luận là việc anh ta chọn điều ước gì còn tuỳ thuộc vào hoàn cảnh lúc đó của anh ta, tức là thiếu cái gì sẽ ước có cái đó. Và từ đó tôi đã hiểu vì sao tôi vẫn hay mơ mộng về một ngày được trúng số độc đắc.